Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối phương mặc dù có hơn năm mươi mấy người, nhưng người của bọn họ có gấp đôi số người của đối phương, hơn nữa đều là nam nhân trưởng thành, không có gánh nặng, vả lại trên người mỗi người đều đeo một thanh đao kiếm, cho nên họ hoàn toàn không sợ đối phương.

Ở nơi này bọn họ có tiếng là không dễ chọc vào, bình thường cũng sẽ không có người nào không có mắt dám đến trêu chọc hắn ta và người của hắn ta, cho nên hắn ta mới yên tâm để đệ đệ của mình ở lại đây trông coi đồ vật, sau đó hắn ta đưa người đi cướp người của thôn làng kia

Nhưng không ngờ thôn đó cũng gian xảo, không biết họ đã nghe tin từ đâu, khi hắn ta đến, người ở đó đã bỏ chạy.

Không cướp được một thứ gì, trở về còn gặp tình cảnh đệ đệ của hắn ta xảy ra chuyện, sao hắn ta không tức giận được chứ.

Tô Lãm Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra, người đứng bên cạnh Đại đầu lĩnh lúc này là một trong những người mà nàng đã thấy trong ngôi miếu đổ nát ngày hôm qua.

Mấy chục người ở ngôi miếu đổ nát ngày hôm qua thực sự có đồng bọn, hơn nữa lại còn có nhiều người như vậy?

Cũng không trách Tô Lãm Nguyệt không biết, bởi vì nguyên chủ gia nhập đội ngũ này sau khi Đại đầu lĩnh dẫn người rời đi, nguyên chủ cũng chỉ tưởng rằng đội ngũ này cũng chỉ có mấy chục người trong ngôi miếu đổ nát ngày hôm qua mà thôi.

Sắc mặt Tô Lãm Nguyệt khó coi, nếu như nàng biết trong đám người đó còn có đồng bọn, ngày hôm qua nàng nhất định sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận, như vậy thì cho dù đồng bọn của đám người đó có quay lại, bọn họ cũng sẽ không bao giờ biết được người xuống tay chính là nàng.

“Đại đầu lĩnh, chính là tiểu tiện nhân này một đao chém bay đầu của Nhị đầu lĩnh.” Người nọ mà Tô Lãm Nguyệt đã nhận ra chỉ vào nàng xác nhận nói.

Trong lòng Tô Lãm Nguyệt biết rằng cuộc chiến khốc liệt này là không thể tránh khỏi, vì vậy nàng không nói những lời vô nghĩa với đám người này, nàng cúi đầu xuống và nói với Tiểu nãi bao: “Nhắm mắt lại, ôm chặt ta.”

Tiểu nãi bao cũng biết mình bây giờ chỉ là gánh nặng nên vội vàng nhắm mắt lại, nghe theo lời nàng ôm chặt lấy Tô Lãm Nguyệt, chỉ sợ mình sẽ gây thêm phiền toái cho Tô Lãm Nguyệt.

Nhưng ở phút cuối cùng, hắn cũng không quên nói: “Tỷ tỷ, nếu như thực sự không ổn, thì tỷ ném ta xuống, tỷ chạy đi.”

Tô Lãm Nguyệt xoa đầu hắn cười nói: “Yên tâm đi.”

Nhưng khi ngẩng đầu, vẻ mặt nàng lạnh lùng nghiêm túc vô cùng.

Có hơn trăm tên, nhưng đạn trong không gian của nàng chỉ còn năm mươi viên, cho dù nàng có bách phát bách trúng, năm mươi mấy tên còn lại, với tình trạng thân thể hiện tại của nàng căn bản không phát huy được một phần mười thực lực kiếp trước, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng mà nàng còn phải bảo vệ cho Tiểu nãi bao.

Tay bị cản trở, nàng tất nhiên sẽ có chút trói buộc, thực lực vì thế cũng suy giảm đi rất nhiều.

Nhưng dù khó khăn đến đâu nàng cũng không thể khoanh tay chịu trói.

Đại đầu lĩnh cũng không nghĩ tới Tô Lãm Nguyệt thế nhưng không nói hai lời trực tiếp động thủ, lại nhìn người của mình lần lượt ngã xuống, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi: “Đứng ngây người ra đó làm cái gì? Còn không mau xông lên bắt lấy tiện nhân này!”

Vốn bắt giặc bắt vua trước, nhưng tên đại đầu lĩnh này cũng là người xảo quyệt, vừa thấy thân thủ Tô Lãm Nguyệt không tầm thường, hắn ta nhanh chóng trốn về phía sau.

Tô Lãm Nguyệt thầm mắng một tiếng, nhưng động tác trên tay càng thêm tàn nhẫn.

“Đoàng đoàng đoàng!” Tiếng súng vang lên, những người bao vây lần lượt ngã xuống với tốc độ nhanh hơn, đại đầu lĩnh cũng bắt đầu luống cuống tay chân.

“Nữ nhân này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Tại sao không thể đánh gục được?! Còn có thứ trên tay cô ta là cái quái gì vậy?”

“Các ngươi đang làm cái gì? Tại sao không lên cùng một lúc. Ta không tin chỉ với một nữ nhân, chúng ta đông người như vậy lại không thể đối phó được ả.”

“Trước tiên cướp đứa bé trong ngực cho ta!”

“Còn có đồ vật đáng sợ trong tay ả nữa.”

Đại đầu lĩnh quát khàn cả giọng, đưa tay lên bắt lấy một tên làm bia đỡ đạn cho hắn.

Mà lúc này nhìn qua dáng vẻ Tô Lãm Nguyệt cũng thật sự không giống như một người đánh không ngã.

Thể lực đang từ từ tiêu hao đến kiệt sức, vì để bảo vệ Tiểu nãi bao, vết thương trên người nàng cũng lúc càng nhiều...

“Tỷ tỷ, không cần lo cho ta.” Tiểu nãi bao không biết từ lúc nào mở mắt ra, mắt thấy Tô Lãm Nguyệt bị thương còn muốn che chở hắn, đôi mắt hắn đỏ bừng.

Sao có thể mặc kệ? Kiếp trước nàng là vì không bảo vệ được đệ đệ, mới để cho đệ đệ chết trong tay tang thi, đó là nỗi đau cả đời của nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »