Nàng cũng nhìn ra được, tình trạng của nam nhân này không đúng cho lắm, e rằng tình trạng này có liên quan đến máu bầm trong não, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến nàng chứ, năm mươi lượng bạc phí khám chữa bệnh đó đổi lấy tính mạng của hắn, nàng cũng đã hết tình hết nghĩa rồi.
“Ngươi có thể đi rồi.” Tô Lãm Nguyệt bắt đầu đuổi người.
Tiêu Hành nghe vậy, không hề xê dịch mà chỉ ngồi im ở đó bĩu môi nhìn chằm chằm Tô Lãm Nguyệt, trong bộ dạng vô cùng tủi thân.
Nhưng Tô Lãm Nguyệt chỉ giả vờ như không nhìn thấy, nàng lấy ra bữa sáng cho mình và Tiểu nãi bao, sau đó lại bắt đầu ăn, cũng không có ý định chia cho Tiêu Hành dù chỉ một chút.
Đồ ăn lúc ban đầu đã không còn lại bao nhiêu. vì vậy nàng đương nhiên không thể tỏ ra tử tế mà chia cho người khác vào lúc này được.
Sau khi ăn xong, Tô Lãm Nguyệt bế Tiểu nãi bao lên và chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi nàng đứng dậy, Tiêu Hành đi cũng đứng dậy theo, đi theo phía sau nàng.
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, xoay người lại cảnh cáo hắn một câu: “Không được đi theo.”
Nàng cũng mặc kệ vẻ mặt của Tiêu Hành có tủi thân thế nào, nàng vẫn quay người tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Hành cũng không vì thế mà từ bỏ, hắn mím môi tiếp tục nhắm mắt đi theo sau nàng.
Tô Lãm Nguyệt nhíu mày thật chặt, nàng dừng bước một lần nữa, xoay người lại nhìn về phía Tiêu Hành.
Tối hôm qua khi băng bó cho hắn, nàng đã nhìn kỹ vết thương do đao chém trên bụng hắn, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng miệng vết thương rất gọn gàng, có thể thấy người ra tay rất dứt khoát, thân thủ như vậy tuyệt đối không phải là một người nam nhân nông thôn bình thường nên có.
Nàng không biết nam nhân này trêu chọc phải người nào, cũng không biết những người đó liệu có còn đuổi gϊếŧ hắn đến đây nữa hay không, bọn họ bèo nước gặp nhau, vì sao nàng phải liều mạng vì hắn chứ?
“Cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, đừng đi theo ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Ánh mắt của nàng lạnh đến mức làm người ta phát run.
Tiêu Hành dừng lại bước chân, nhưng lần này hắn đứng đó rất lâu mà không di chuyển.
Thấy người ở phía sau không có đi theo nữa, Tô Lãm Nguyệt bế Tiểu nãi bao lại cất bước đi nhanh hơn.
Đồ ăn trong kho hàng của không gian tùy thân cũng không còn lại bao nhiêu, cho dù có siêu thị ở đó, nhưng chưa kể đến số dư trong tài khoản của nàng hiện tại là không, cho dù có tiền đi nữa, nhưng vì để làm ra một kế hoạch vẹn toàn, nàng vẫn phải cố gắng đi đến huyện Vĩnh Tiêu cách gần đây nhất, xem xem có thể mua một một ít lương thực ở huyện Vĩnh Tiêu để tích trữ lại hay không.
Nếu như có thể, tìm một nơi an cư càng sớm càng tốt là kế sách tốt nhất .
“Vẫn chưa tìm được tiện nhân đó sao?”
Tối đêm qua trở về, biết được đệ đệ của chính mình bị gϊếŧ, đại đầu lĩnh đã sai người đi tìm Tô Lãm Nguyệt khắp nơi, nhưng mà núi rừng rất lớn, địa thế lại phức tạp, không thể dễ dàng như tìm được như vậy.
“Đầu lĩnh, tìm như vậy cũng chỉ lãng phí thể lực của mọi người, không phải là cách hay. Từ nơi này đến huyện Vĩnh Tiêu chỉ có một con đường để đi, nếu tiện nhân kia không muốn chết, chắc chắn sẽ đi đến huyện Vĩnh Tiêu, tại sao chúng ta không đi trên đường đi đến huyện Vĩnh Tiêu ôm cây đợi thỏ tới chứ.” Có người đề nghị nói.
Đại đầu lĩnh nhíu mày, nhưng sau đó vẫn gật đầu.
Tô Lãm Nguyệt xuống núi, thật sự đã đi đường thẳng đến huyện Vĩnh Tiêu, nhưng không bao lâu, nàng phát hiện có gì đó không ổn.
Gặp lưu dân trên đường là chuyện bình thường, suy cho cùng từ đây đến huyện Vĩnh Tiêu chỉ có một con đường này.
Việc lưu dân cứ mãi nhìn theo nàng là chuyện bình thường, bởi vì tổ hợp giữa nàng và Tiểu nãi bao nhìn thế nào cũng giống như như một con dê béo rất dễ xuống tay.
Nhưng nếu như những lưu dân này đã phân tán thành từng tốp hai ba người để đi, theo lý mà nói thì giữa họ không quen biết nhau mới phải, nhưng lúc này họ lại giao tiếp bằng mắt với nhau, mỗi lần trao đổi ánh mắt đều bất giác nghía về phía nàng, giống như họ cố ý muốn nhắm vào nàng...
Càng ngày càng có nhiều lưu dân tập trung về phía nàng.
Tô Lãm Nguyệt cũng ý thức được, những người này rõ ràng là muốn bao vây nàng.
Nếu chỉ có mười mấy hai mươi người thì nàng cũng không sợ, nhưng rõ ràng không chỉ dừng lại ở con số đó.
Mấy chục người?
Không! Đây là một đội ngũ hơn cả trăm người.
“Tiện nhân, chính là ngươi gϊếŧ đệ đệ của ta phải không?” Ánh mắt Đại đầu lĩnh hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Tô Lãm Nguyệt.
Ngày hôm qua người của hắn ta nghe ngóng được sẽ có người của một thôn làng chạy nạn ngang qua đây.