Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 47:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điều kiện tiên quyết để mua ga trải giường là khăn tay thêu có thể làm ra với số lượng lớn, cho nên trước tiên còn phải chắc chắn xác định siêu thị sẽ lấy giá nào mua chiếc khăn tay thêu đơn giản này, nàng phải tính toán chi phí sơ qua thì mới có thể xác định có nên mua ga trải giường này hay không.

Trừ cái đó ra, thì còn cần tới kim thêu, chỉ dựa vào kim thêu trong tay thôn dân Liệp Hổ chắc chắn sẽ không làm được bao lâu cho nên nàng cũng phải mua từ siêu thị, mà kim thêu bán trong siêu thị một cuộn cũng 1 tệ, đây cũng là một phí tổn phải tính toán chung vào.

"Được, muội làm rất nhanh." Hứa Lệ Nương gật đầu, nói: "Nhưng Lãm Nguyệt tỷ tỷ, lần này muội không cần lương thực."

Tô Lãm Nguyệt biết Hứa Lệ Nương nói như vậy là bởi vì trong lòng có cảm kích, muốn trả ơn nàng.

Nàng sờ đầu cô bé: "Tâm ý của muội ta nhận, nhưng được bao nhiêu ta vẫn phải trả cho muội bấy nhiêu, đây là làm ăn, tất cả đều phải dựa trên nguyên tắc."

Vào lúc này lương thực chính là tiền tài, thậm chí so với tiền tài còn là sự tồn tại to lớn hơn, chuyện này liên quan đến tính mạng cho nên tính toán rõ ràng một chút là tốt nhất, miễn cho về sau bởi vậy mà xảy ra chuyện không nên.

Hứa Lệ Nương nghe vậy ánh mắt tối lại nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời: "Muội sẽ làm ngay bây giờ đây.”

"Chút nữa lửa tàn rồi, muội đợi đến ngày mai lại bắt đầu." Trận mưa này không biết sẽ rơi tới khi nào cho nên củi khô trong miếu đổ nát tuy không ít nhưng trưởng thôn Trương vẫn dặn dò mọi người dùng tiết kiệm.

Hứa Lệ Nương cũng hiểu đạo lý này: "Chờ củi tắt, muội sẽ nghỉ ngơi."

Nghe vậy, Tô Lãm Nguyệt cũng không khuyên nữa, hơn nữa lúc này những người khác cũng vẫn mượn ánh lửa cuối cùng vùi đầu cố làm cho xong, Hứa Lệ Nương làm thầy dạy tạm thời của bọn họ, chắc chắn cũng không thể nghỉ ngơi, nàng liền gật đầu: "Vậy ngươi vất vả cho muội rồi."

Tô Lãm Nguyệt tùy tiện nhìn lướt qua những người khác đang bận rộn, rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Bình thường lúc này Tiểu nãi bao đã buồn ngủ nhưng bây giờ lại mở to đôi mắt nhìn nàng…

Vừa rồi tất cả đối thoại với thôn dân thôn Liệp Hổ đều không có giấu Tiểu nãi bao, nhưng nếu như nàng là tỷ tỷ của Tiểu nãi bao, nàng sẽ không biết y thuật, cũng sẽ không gϊếŧ người, càng không có người trong nhà có thể mang đến lương thực.

Tô Lãm Nguyệt hiện tại đứng cách Tiểu nãi bao một thước, nàng ở đó không nhúc nhích, sắc mặt nàng bình tĩnh nhưng nội tâm cũng không phải như thế.

Xuyên qua được đến nay, nàng đã thật sự xem Tiểu nãi bao như một đệ đệ khác của mình, nàng cũng sợ đệ đệ này sẽ xa cách nàng.

Nắm đấm Tô Lãm Nguyệt dưới tay áo dài nắm chặt lại, mà lúc này Tiểu nãi bao đột nhiên vươn hai tay về phía nàng: “Tỷ tỷ, đệ buồn ngủ.”

Bình thường lúc Tiểu nãi bao buồn ngủ, đều là Tô Lãm Nguyệt bế lên sau đó dỗ cậu bé ngủ.

Nắm đấm của Tô Lãm Nguyệt buông lỏng, nàng đi lên phía trước ôm Tiểu nãi bao vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu bé như thường ngày: “Tỷ tỷ ôm đệ, ngủ đi.”

Tiểu nãi bao nằm sấp trên vai Tô Lãm Nguyệt, cọ cọ: “Ừm.”

Hắn tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, kỳ thật từ rất sớm hắn đã ý thức được tỷ tỷ ruột của hắn đã không còn, mà tỷ tỷ trước mắt này là một người khác.

Hắn rất buồn, nhưng hắn biết rằng tỷ tỷ này là một người tốt.

Tỷ tỷ ruột của hắn rời đi không phải lỗi của nàng, ngược lại là nàng cứu hắn, còn đối xử với hắn rất tốt rất tốt, thật sự yêu thương hắn như đệ đệ ruột thịt, cho nên nếu hắn không nhận người tỷ tỷ này, nàng nhất định sẽ khổ sở, hắn không nỡ làm cho nàng khổ sở.

“Tỷ tỷ mệt mỏi, cùng đi ngủ.” Tiểu nãi bao cũng vỗ nhẹ vào lưng Tô Lãm Nguyệt.

Bàn tay Tô Lãm Nguyệt đang vỗ nhẹ lưng Tiểu nãi bao hơi dừng lại, sau đó nhịn không được ôm chặt Tiểu nãi bao trong ngực: “Ừm.”

Tiêu Hành ở một bên thấy hai tỷ đệ thân mật vô cùng, dường như không có phần để hắn chen chân, hắn mím môi, uất ức tiến lên túm lấy tay áo của Tô Lãm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, ta cũng muốn cùng nhau ngủ.”

Tô Lãm Nguyệt không chút biểu cảm nhìn về phía hắn, sau đó chỉ vào một vị trí cách đó không xa: “Ngươi ngủ ở đó.”

Tiêu Hành nhìn theo hướng Tô Lãm Nguyệt chỉ, cách đó không xa đã được trải rơm rạ sẵn.

Khoảng cách giữa hai vị trí thật ra cũng không xa, nhiều nhất cũng chỉ cách nhau một thước, nhưng Tiêu Hành nhìn chỗ mình phải ngủ, lại nhìn sang Tiểu nãi bao trong lòng Tô Lãm Nguyệt, giống như hắn bị vứt bỏ, hắn bĩu môi, vô cùng ấm ức

Hắn biết được A Hành thật đáng thương, A Hành không ai yêu, tối nay A Hành lại phải ngủ một mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »