Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 46:

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Dây cung tốt là dùng gân động vật để làm ra, chỉ là trước mắt làm sao còn có thể nhìn thấy được vật sống, chứ đừng nói đến việc lấy được gân có thể dùng làm dây cung hay không."

"Không có thứ khác để thay thế sao?" Tô Lãm Nguyệt nhíu mày.

"Có! Dây thừng dẻo dai cũng được, chỉ là khiến tầm bắn cung và lực đạo bắn ra yếu hơn một chút. Mặc dù có thể dùng dây thừng thay thế thì trong tay chúng ta cũng không có nhiều dây thừng như vậy." Trưởng thôn Trương lại nói.

"Dây thừng... cái này để ta tìm xem." Tô Lãm Nguyệt nói xong, đi trở về phía gùi của mình, sau đó đưa tay vào bên trong.

Nàng dường như đang lục lọi thứ gì đó trong gùi, nhưng mà trên thực tế nàng đang thông qua ý niệm tiến vào siêu thị, muốn ở trong siêu thị tìm kiếm dây thừng có thể dùng làm dây cung.

Dây thừng nhỏ, dây phơi quần áo bằng nhựa, dây buộc tóc, sợi len......

Tô Lãm Nguyệt gần như tìm khắp một lượt mà cũng không tìm được loại dây nào thích hợp, ngay lúc nàng muốn bỏ cuộc, cuối cùng cũng tìm được ở trong góc...

Dây nhảy!

Trên bao bì của túi dây nhảy có giới thiệu, dây nhảy dài 28 mét, dây thép cứng quấn quanh, bọc bên ngoài một lớp nhựa dày, bền bỉ chịu mài mòn.

Tô Lãm Nguyệt nhanh chóng tính tiền mua một sợi, tốn hết 13 tệ.

"Trưởng thôn, ngươi xem sợi dây này thế nào." Nói xong, nàng đưa sợi dây nhảy đã bỏ bao bì cho trưởng thôn Trương nhìn xem.

Trưởng thôn Trương nhận lấy, khẽ kéo căng sợi dây, ánh mắt sáng lên: "Có thể, hơn nữa dây thừng này cũng không kém dây cung ta dùng gân bò để làm ra bao nhiêu."

Trưởng thôn Trương càng nhìn dây nhảy trong tay càng cảm thấy yêu thích không muốn buông tay, tại sao lúc trước ông ấy lại chưa thấy qua dây thừng như vậy, thật đúng là thứ tốt.

Ông ấy càng nhìn, càng cảm thấy thân phận Tô Lãm Nguyệt không hề tầm thường, gạo ăn được cũng là loại gạo tốt nhà quý tộc mới ăn được, bây giờ tiện tay liền cầm ra được dây thừng không đơn giản như vậy.

Thôn Liệp Hổ bọn họ đây là do phần mộ tổ tiên bốc khói xanh mới gặp được quý nhân.

Vấn đề khó khăn nhất là dây cung đã được giải quyết, vậy trước mắt chỉ cần chờ đến trời sáng là có thể bắt đầu chặt cây làm cung.

Nhưng trước đó còn phải xác định một chút xem siêu thị sẽ lấy giá cả thêu hình vẽ đơn giản thế nào.

Trước khi làm ra trường cung mới, thôn dân thôn Liệp Hổ đều phải dựa vào việc thêu thùa mới học trong tay bà nương khuê nữ nhà mình để đổi lương thực, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ phải bán đi cung trong tay họ.

Ở thôn Liệp Hổ, lúc đầu các bà nương khuê nữ cầm vải vụn học thêu, Tô Lãm Nguyệt đã phát hiện một vấn đề, đó chính là vải vóc hiện tại trong tay bọn họ đều rất kém.

Vải vóc thêu khăn tay của Hứa Lệ Nương vốn đã bị siêu thị ghét bỏ vải vóc kém nhưng vải vóc trong tay người khác còn kém hơn, có thể thấy được nếu như dùng vải vóc như vậy thêu thì cho dù ra thành phẩm cuối cùng siêu thị có đồng ý thu mua thì chắc chắn giá cả sẽ vô cùng thấp.

Tô Lãm Nguyệt không chút do dự, lập tức bắt đầu tìm kiếm vải vóc thích hợp ở siêu thị, vải vóc khổ lớn cũng chỉ có rèm cửa sổ, vỏ chăn, ga giường, loại này có thể lựa chọn, mà muốn dùng để thêu thì nhất định phải là màu trơn.

Chọn khắp một vòng, Tô Lãm Nguyệt cuối cùng cũng chọn trúng một loại ga giường màu trắng gạo có kích thước 245 x 245, giá 65 tệ.

Mắt thường có thể thấy được vải ga trải giường này đẹp hơn gấp mấy lần so với vải khăn tay thêu nàng dùng hai cân gạo để đổi lấy của Hứa Lệ Nương.

Đương nhiên cũng có chất lượng tốt hơn, ví dụ như ga giường vải tơ tằm, chăn gối, chỉ là cái giá này không phải là thứ mà bây giờ nàng có thể đổi được.

Trừ đi 13 tệ vừa mua dây nhảy, số dư của nàng chỉ còn lại 141 đồng.

Nàng còn phải dự trữ một phần vốn dùng cho việc khẩn cấp nên chỉ có thể lựa chọn giá cả trong phạm vi, ga giường màu trắng gạo 65 tệ này là lựa chọn tốt nhất của nàng lúc này.

Nhưng khi xác định được đối tượng muốn mua, Tô Lãm Nguyệt lại không vội vã trực tiếp tính tiền mà hỏi trong tay Hứa Lệ Nương còn có vải giống như khăn tay cô bé dùng để đổi hai cân gạo vừa rồi hay không.

"Vẫn còn." Hứa Lệ Nương trả lời.

"Vậy ngươi có thể dùng miếng vải này làm tiếp một cái khăn tay khác không? Hình thêu đều giống như loại đơn giản mà muội dạy mọi người, ta vẫn dùng hai cân gạo để đổi với muội." Tô Lãm Nguyệt nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »