Hứa Lệ Nương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tô Lãm Nguyệt đã hỏi trước: “Lệ Nương, trước đây lúc muội học thêu thùa, mỗi tháng phải nộp bao nhiêu tiền cho sư phụ dạy muội?”
Hứa Lệ Nương không muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt của Tô Lãm Nguyệt, nàng ấy vẫn thành thật trả lời: “Mỗi tháng nộp hai trăm văn cho sư phụ, sau đó những lúc đón năm mới nghỉ lễ thường sẽ đưa thêm một trăm văn tiền quà cho sư phụ.”
Những thôn dân khác của thôn Liệp Hổ nghe vậy mà kinh sợ, một tháng hai trăm văn, còn thêm tiền quà năm mới nghỉ lễ, vậy thì không phải một năm ít nhất phải đến ba lượng bạc sao?
Phải biết rằng, trong thôn bọn họ đều sống dựa vào săn thú, tuy coi như đã giàu có hơn những thôn khác, nhưng trong một năm ước chừng cũng chỉ tích trữ được khoảng ba lượng, nếu thật sự học thêu giống như Lệ Nương nói, thì đồng nghĩa với việc phải vơ vét hết tài sản rồi.
Đối với việc này Tô Lãm Nguyệt không hề bất ngờ, phí học tay nghề từ trước đến nay đều cực kỳ cao, ví dụ trước đây khi mạt thế sắp đến, con cái nhà ai muốn học tài nghệ, thì học phí đều tính theo giờ, còn phí dạy của danh sư có tiếng thì cao đến mức dọa người.
“Cho nên, muội học thêu thùa đã nộp không ít tiền, vậy thì bọn ta cũng không vô lý mà để muội dạy miễn phí, chỉ là hiện giờ mọi người đều khó khăn, không nộp nổi học phí cho muội, cho nên nếu là ta đưa, thì coi như ta mời muội về dạy mọi người.”
“Năm cân lương thực này chỉ là học phí lần đầu, sau đó nếu mọi người học được rồi, ta sẽ còn đưa thêm thù lao cho muội, về phần bao nhiêu, còn phải đợi sau khi thêu xong khăn tay thì mới có thể biết được, hy vọng muội không để bụng.”
Tuy Tô Lãm Nguyệt không biết giá cá cụ thể hiện giờ của lương thực ở bên ngoài, nhưng chắc chắn cao đến mức doạ người, quả thực năm cân lương thực cũng không ít, mà đây còn là năm cân lương thực trong tình cảnh đến bước đường cùng này, cái này còn quý giá hơn cả vàng, huống chi nàng cũng không định dùng năm cân lương thực trực tiếp bán đứt tay nghề của Hứa Lệ Nương.
Hứa Lệ Nương lắc đầu, mắt đã ửng đỏ: “Lãm Nguyệt tỷ tỷ…”
Thật ra Lãm Nguyệt tỷ tỷ hoàn toàn có thể không cho nàng ấy bất kỳ thù lao nào, để nàng ấy dạy mọi người thêu thùa miễn phí, nhưng Lãm Nguyệt tỷ tỷ lại lương thiện không chiếm tiện nghi nàng ấy, khiến nàng ấy chịu thiệt.
Tô Lãm Nguyệt xoa đầu Hứa Lệ Nương, sau đó nhìn những người khác của thôn Liệp Hổ: “Ta cũng hy vọng mọi người có thể học hành chăm chỉ, đừng phụ lòng năm cân lương thực này.”
Thôn dân thôn Liệp Hổ vội gật đầu, cảm kích nhìn Tô Lãm Nguyệt: “Tô cô nương, ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ học hành chăm chỉ, nhất định.”
Trong mắt thôn dân thôn Liệp Hổ, từ khi bọn họ gặp được Tô Lãm Nguyệt, Tô Lãm Nguyệt hết lần này đến lần khác giúp đỡ bọn họ, hơn nữa lúc gặp đội ngũ trưng binh, nàng có ơn cứu mạng bọn họ, nàng là ân nhân cứu mạng bọn họ, càng đừng nói đến bây giờ, Tô Lãm Nguyệt lại lần nữa cứu bọn họ ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ thật sự không biết làm thế nào để báo đáp lại.
Có người đã không nhịn được mà đỏ mắt rưng rưng.
Ngay cả trưởng thôn Trương cũng nhìn Tô Lãm Nguyệt, khóe mắt ửng đỏ: “Lãm Nguyệt, cảm ơn, cảm ơn ngươi!”
Lúc này ngoài câu cảm ơn ra, bọn họ đã không thể nói lời nào khác.
Sau khi cảm động xong, các khuê nữ, phụ nữ của thôn Liệp Hổ đều tràn đầy hăng hái, ngay cả nam nhân cũng không nhịn được tiến lên phía trước muốn học kỹ năng một chút, nhưng chưa học được bao lâu thì đã bị các khuê nữ, vợ nhà mình ghét bỏ đẩy qua một bên, bảo bọn họ đừng có vướng chân vướng tay, phí công thêu thùa.
Nam nhân đều sờ mũi mình, không dám lên tiếng.
Mà lúc các khuê nữ phụ nữ của thôn Liệp Hổ nỗ lực học tập, Tô Lãm Nguyệt tìm trưởng thôn Trương hỏi một chuyện khác.
“Trưởng thôn, cung trong thôn là mọi người tự mình làm sao?” Thêu thùa phức tạp không phải một sớm một chiều có thể học được, mà muốn làm giàu từ hoa văn đơn giản thì rõ ràng không thể thực hiện được, Tô Lãm Nguyệt ngẫm nghĩ, nàng vẫn quyết định xuống tay với cung tên của mọi người trong thôn một phen.
Đúng vậy, chỉ có cung, bởi vì nàng không chắc về đồ vật bị cấm của siêu thị là súng hay là tất cả vũ khí có tính sát thương.
Nếu như là cung tiễn, chỉ có cung không có tên thì không có lực sát thương, cũng không trở thành vũ khí, tất nhiên sẽ không phải là vật phẩm cấm.
“Đúng vậy.” Trưởng thôn Trương vội đáp: "Lãm Nguyệt, cung tiễn cũng thu nhận sao?”
“Ta xem thử trước đã.” Tô Lãm Nguyệt trả lời, trong tay nàng vẫn còn cầm máy quét giá.