“Được được được.” Trương Phú Quý nghe vậy không dám quỳ nữa.
Tô Lãm Nguyệt đưa tay lên sờ trán Cẩu Đản xem sao, quả nhiên rất nóng.
Nàng lấy nhiệt kế từ trong hòm thuốc ra kẹp nó vào dưới nách của Cẩu Đản, sau đó nàng bắt đầu kiểm tra các phương diện khác.
Chờ kiểm tra xong, Tô Lãm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Cảm lạnh rồi.”
Nếu như Cẩu Đản bị cảm cúm, toàn bộ đội ngũ đều phải gặp hoạ theo, đó mới thật sự là họa vô đơn chí, may mà cậu bé chỉ cảm mạo thông thường.
“Nhiệt độ cơ thể hơi cao, hơn nữa...” Tô Lãm Nguyệt nhìn hai gò má lõm xuống của Cẩu Đản, nàng khẽ thở dài, quay đầu nói với Tiêu Hành: "A Hành, bưng cháo của ta tới đây.”
Sức khỏe của trẻ nhỏ vốn đã yếu kém, hơn nữa trên đường chạy nạn vẫn không được ăn đầy đủ, mà một nhà Trương Phú Quý là vì tiết kiệm lương thực hai ngày mới ăn một bữa, cứ tiếp tục như vậy sức khỏe đương nhiên sẽ yếu hơn, mà mấy ngày nay lại đội mưa gấp rút lên đường, nên không tránh khỏi bị cảm mạo.
A Hành bưng cháo tới, Tô Lãm Nguyệt đưa cháo đến cho vợ Phú Quý: “Trước tiên cho nó ăn cháo, xong rồi mới uống thuốc.”
“Tô cô nương...” Nhìn bát cháo trong tay, vợ Phú Quý nhất thời rơi nước mắt.
“Không có việc gì, ăn trước đi.” Nói xong, Tô Lãm Nguyệt lại đưa thuốc cho Trương Phú Quý ở bên cạnh.
Hai vợ chồng nhìn Tô Lãm Nguyệt với ánh mắt cảm kích, nhất là Trương Phú Quý, nhớ tới lúc trước khi sạt lở đất xảy ra mình năm lần bảy lượt lại làm khó dễ Tô Lãm Nguyệt ở trước mặt mọi người, hắn ta lại càng xấu hổ hơn.
“Cảm ơn, cảm ơn Tô cô nương.” Trương Phú Quý đỏ mắt cúi đầu thật sâu trước Tô Lãm Nguyệt.
Tô Lãm Nguyệt lắc đầu, đi đến chỗ trưởng thôn Trương: "Trưởng thôn, bảo với người lớn trẻ con trong thôn, đặc biệt là trẻ con, nếu ai cảm thấy không khỏe thì đến đây để ta khám xem."
Tuy không phải cảm cúm nhưng chỉ sợ tình huống của những đứa trẻ khác trong thôn cũng không khá hơn là bao.
Trưởng thôn Trương nghe vậy lo lắng hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có việc gì, ta chỉ nhìn một chút." Tô Lãm Nguyệt lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt trưởng thôn Trương vẫn lo lắng lại nói thêm: "Yên tâm, bệnh của Cẩu Đản chỉ là cảm lạnh bình thường, sẽ không lây bệnh, ta chỉ lo lắng cho những đứa trẻ khác trong thôn có thể cũng có khả năng mắc bệnh thôi."
Lúc này trưởng thôn Trương mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông ấy cũng không dám trì hoãn, vội vàng thông báo đến các gia đình xếp hàng tới đây để Tô Lãm Nguyệt kiểm tra.
Mặc dù Tô Lãm Nguyệt nói không có việc gì nhưng khi mọi người nghe vậy đều lo lắng nhìn nàng, rồi lại nhìn con của mình, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.
Mà sau khi kiểm tra xong, cũng đúng như Tô Lãm Nguyệt đoán, trước mắt trong thôn mặc dù chỉ có một mình Cẩu Đản bị bệnh nhưng những đứa trẻ khác cũng đều ỉu xìu, tình huống cũng không khả quan lắm.
"Không thể tiếp tục lên đường nữa, nếu không những đứa trẻ không bị bệnh khác trong thôn không bao lâu nữa chắc chắn sẽ bị bệnh giống như Cẩu Đản." Sau khi kiểm tra xong, Tô Lãm Nguyệt nói với mọi người: "Việc này không phải chỉ cần uống thuốc là có thể khỏi mà không nghỉ ngơi cho khỏe, cứ tiếp tục gặp mưa sẽ càng bệnh nặng hơn."
Hậu quả của bệnh nặng hơn, tất cả mọi người đều rõ ràng.
Nhưng mà chính là bởi vì rõ ràng, mọi người mới cảm thấy tuyệt vọng.
Không lên đường đồng nghĩa với việc ngồi tại chỗ chờ chết, nhưng nếu lên đường thì con của bọn họ có thể sẽ bệnh chết.
Bọn họ nhịn không được gỡ túi lương thực trong tay mình ra, nhìn lương thực không còn lại bao nhiêu, bọn họ nghĩ nếu như hai ngày ăn một bữa hoặc là ba ngày ăn một bữa, chút lương thực này có đủ chống đỡ bọn họ đến huyện Thuận An hay không.
Nhưng mà bọn họ cũng rất rõ ràng, dù bọn họ có chống đỡ đến huyện Thuận An thì bọn họ cũng chưa chắc có thể mua được lương thực, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?
"Lãm Nguyệt tỷ tỷ..." Một giọng nói rụt rè đột nhiên vang lên.
Tô Lãm Nguyệt nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, nhận ra người nói chuyện đó là một tiểu cô nương tên Hứa Lệ Nương.
Trước đó chính cô bé đã xung phong nhận việc, dẫn theo đệ đệ của mình dụ đám cướp tiến vào trong tầm bắn của thôn dân thôn Liệp Hổ, để thôn dân Liệp Hổ có thể bắn chết những tên cướp kia thành công.
Khi mẹ của Hứa Lệ Nương sinh đệ đệ đã qua đời vì khó sinh mà cha cô bé cũng bị bệnh chết ở trên đường chạy nạn, hiện tại cả nhà chỉ còn lại hai người là cô bé và đệ đệ.
Tiểu cô nương mười ba tuổi, gầy như cây gậy trúc mà tiểu nam hài nàng ấy đang dắt trong tay chính là đệ đệ năm tuổi của mình, tiểu nam hài đầu to người nhỏ, nhìn qua thôi cũng khiến người ta không nhịn được lo lắng cái đầu to kia của cậu bé có thể sẽ gãy hay không.