Chương 39:

Lần trước kiếm tiền là bởi vì đổi lương thực, nhưng biện pháp đó trong tình huống thế này không có khả năng lại đề xuất lần thứ hai chuyện đổi lương thực, hơn nữa hiện tại trong tay mọi người cũng không có bao nhiêu lương thực, cho dù đổi hết toàn bộ, nhưng sau khi đổi xong thì sao? Không tìm được biện pháp kiếm tiền khác, vẫn là ngồi không ăn hàng, ngồi ăn chờ chết.

Tô Lãm Nguyệt suy tư một lúc lâu, cảm thấy điểm đột phá duy nhất là trong tay thôn dân Liệp Hổ trong tay có những thứ quầy nhận hàng trong siêu thị nguyện ý thu vào, hơn nữa những thứ như vậy vẫn có thể tiếp tục làm ra.

Nhưng món đồ nào thì quầy nhận hàng trong siêu thị mới chịu thu mua đây?

Tô Lãm Nguyệt đột nhiên nghĩ đến từng bộ cung tiễn của mỗi người trong thôn Liệp Hổ, nhưng một giây sau nàng lại nhớ đến cảnh tượng khi nàng dùng máy quét giá quét súng của nàng, siêu thị lại phát ra cảnh cáo chói tai…

"Cảnh báo cảnh báo! Xuất hiện vật phẩm cấm! Xuất hiện vật phẩm cấm! Cảnh cáo lần một! Cảnh cáo lần một! Nhắc nhở nhắc nhở, cảnh cáo lần thứ ba sẽ vĩnh viễn đóng cửa quầy nhận hàng."

Siêu thị coi hàng cấm là súng ống, hay là toàn bộ vũ khí có khả năng gây sát thương?

Ngay khi Tô Lãm Nguyệt không xác định rõ, cuối cùng cháo cũng đã nấu chín.

Người nào có nộp công lương thì cầm chén đi múc, Tô Lãm Nguyệt thấy vậy cũng tạm thời ngừng suy nghĩ, đứng dậy đi theo múc cháo.

Trong khoảng thời gian này tuy rằng nàng có nấu cơm ở trong không gian, nhưng vẫn nộp công lương ăn cùng mọi người, cũng không để cho mình ngoại lệ.

Chỉ là cháo trong tay, nói là cháo, chi bằng nói là nước, bên trong bát hoàn toàn không có bao nhiêu là gạo, Tô Lãm Nguyệt nhìn về phía những người khác được chia cháo, tất cả mọi người vô cùng quý trọng cầm bát cháo trong tay, giống như trong tay họ cầm không phải là một bát cháo đơn giản, mà là hy vọng sống sót của bọn họ.

Tô Lãm Nguyệt nhíu mày, nàng hiện tại tuy rằng phải nhanh chóng một chút nghĩ cách kiếm tiền, nếu không thì sẽ phải ngồi không ăn hoang, ngồi đó chờ chết, nhưng ít nhất nàng hiện tại trong tay nàng còn có siêu thị, trong tài khoản cũng còn có tiền, có thể mua được lương thực bất cứ lúc nào, cũng đủ để nàng chống đỡ một thời gian dài.

Nhưng thôn dân thôn Liệp Hổ thật sự là đường cùng, đáng sợ hơn chính là, cho dù bọn họ chống đỡ được đến huyện Thuận An, bọn họ cũng chưa chắc có thể mua được lương thực, bởi vì huyện Thuận An cũng có thể đang trưng binh.

Thông qua mọi thăm dò của nàng, thôn Liệp Hổ trước mắt cũng là đội ngũ thích hợp nhất cho nàng ở lại, cho nên nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng thật sự không muốn rời khỏi thôn Liệp Hổ.

Bởi vì cho dù nàng rời khỏi thôn Liệp Hổ, vì để tránh lưu dân quấy rầy chắc chắn nàng cũng phải tìm một đội ngũ khác để nương vào, nhưng chưa kể đến đội ngũ khác chưa chắc thích hợp hơn thôn Liệp Hổ hiện tại, cho dù có thích hợp, đối phương cũng sẽ có một ngày có thể gặp phải tình huống tương tự như thôn Liệp Hổ, đến lúc đó có phải nàng lại phải rời đi hay không, rồi sau đó lại tìm một đội ngũ khác? Cứ lặp đi lặp lại như vậy đến cuối cùng cũng không phải là cách hay để giải quyết vấn đề.

Cho nên coi như không phải vì người của thôn Liệp Hổ mà là vì chính mình, nàng cũng nên đưa một tay vực dậy người của thôn Liệp Hổ một phen, không thể trơ mắt nhìn người của thôn Liệp Hổ đi tới tuyệt vọng.

“Tỷ tỷ.” Tiểu nãi bao bên cạnh nhìn thấy Tô Lãm Nguyệt đang ngẩn người, khẽ gọi nàng một tiếng.

“Không sao.” Tô Lãm Nguyệt thu hồi ánh mắt, làm sao để cứu người trong thôn Liệp Hổ còn phải bàn bạc kỹ hơn, mà hiện tại vẫn là lấp đầy bụng trước.

Tô Lãm Nguyệt đang định chia cháo trong tay mình cho Tiêu Hành và Tiểu nãi bao thì trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.

“Cẩu Đản! Cẩu Đản, con sao vậy? Con đừng dọa nương mà.”

Tô Lãm Nguyệt nghe tiếng động liền nhìn sang, chỉ thấy vợ của Trương Phú Quý vẻ mặt sốt ruột đang ôm lấy đứa con trai, mà Cẩu Đản trong ngực nàng ấy cũng chỉ tám tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đến mức hõm vào trong, mà lúc này nhìn từ xa là có thể nhìn thấy trên mặt của cậu bé đang ửng đỏ bất thường.

Tô Lãm Nguyệt vội đặt bát cháo sang một bên, đứng dậy xách hòm thuốc từ trong gùi ra, đi qua bên đó.

Vừa nhìn thấy Tô Lãm Nguyệt, vợ Phú Quý liền giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Tô cô nương, Tô cô nương, ngươi mau xem Cẩu Đản giúp ta với, cả người nó rất nóng.”

“Tô cô nương, ta quỳ xuống lạy ngươi, ngươi cứu con ta với.” Vẻ mặt Trương Phú Quý cũng hoảng sợ, cúi người muốn quỳ xuống.

“Ngươi đừng quỳ, ta còn phải đỡ ngươi, làm lỡ thời gian chữa trị.” Tô Lãm Nguyệt đặt hòm thuốc xuống nói.