Trưởng thôn Trương nhìn bọn họ, một hồi lâu mới gật đầu: “Vậy Lãm Nguyệt, làm phiền ngươi rồi.”
Tô Lãm Nguyệt vẫy vẫy tay: “Chờ bọn ta trở về.”
Thế nhưng đến lúc Tiêu Hành và Tô Lãm Nguyệt rời khỏi, nỗi bất an lại lần nữa bao trùm cả thôn Liệp Hổ,
“Trưởng thôn, Tô cô nương sẽ trở về sao?” Có người hỏi.
“Nàng đã mang Thần thần và cái gùi đi.”
Trưởng thôn Trương ngồi dưới đất một lúc không nói lời nào, Nhị Lực liếc nhìn trưởng thôn Trương, rồi nói: “Cho dù có không trở lại, chúng ta cũng không trách Tô cô nương được. Ban đầu chúng ta còn tưởng rằng chúng ta có năng lực có thể bảo vệ cho nàng, nhưng vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy rồi đó, chúng ta nào có bảo vệ được Tô cô nương, rõ ràng là Tô cô nương bảo vệ chúng ta… Chúng ta là gánh nặng đối với Tô cô nương, nàng có bỏ đi cũng là điều bình thường.”
Bầu không khí trong cả đội ngũ lúc này lại trở nên nặng nề hơn, lúc này trưởng thôn Trương vỗ vào sau gáy của Trương Nhị Lực một cái: “Ăn nói bậy bạ cái gì? Tô cô nương bảo chúng ta chờ hai ngày, nàng sẽ trở lại, vậy cứ chờ là được, nàng còn có thể lừa chúng ta sao?”
Lời nói này của trưởng thôn Trương giống như một viên thuốc an thần làm cho lòng người trấn định trở lại, nhưng mà…
“Hai ngày này mọi người đều thắt lưng buộc bụng một chút, có thể ăn ít một chút thì ăn ít một chút đi.” Trưởng thôn Trương lại nói.
Lương thực vẫn là một vấn đề nan giải như trước đó.
Sau khi Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành rời đi, trực tiếp chạy đến huyện Vĩnh Tiêu.
Nàng đeo gùi, còn Tiêu Hành thì cõng Tiểu nãi bao.
Dựa theo thiết lập, trong gùi của nàng bây giờ còn có ba mươi mấy cân lương thực và không ít gia sản khác.
Tuy rằng trước đó chưa có nhiều lương thực, A Hành cũng từng đeo gùi, khi phía sau đột nhiên có thêm bốn mươi cân gạo mà trọng lượng của gùi lại không thay đổi gì, A Hành cũng không cảm thấy kỳ lạ nhưng từ khi đổi lương thực, gùi này cơ bản đều do nàng đeo, nàng chỉ sợ A Hành sẽ đột nhiên phát hiện bất thường.
Bình thường lúc nàng đeo, chỉ để lại một hai thứ để cái gùi nhìn qua không quá nhẹ nhàng như vậy, những thứ khác đều sẽ để lại trong không gian tùy thân giảm bớt trọng lượng.
Bây giờ chính là như vậy.
Về phần tại sao không đặt gùi ở chỗ các thôn dân thôn Liệp Hổ thì cho dù đã trải qua chuyện trưng binh, nàng vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ, đặc biệt là lúc lương thực khan hiếm như hiện tại.
Nếu như nàng để gùi lại, vậy tất nhiên cũng phải để tất cả gia sản, lương thực đều đặt ở trong gùi để tránh bị phát hiện khác thường, nhưng như vậy nàng làm sao biết được sau khi nàng rời đi thì người thôn Liệp Hổ có thể cầm đồ của nàng rời đi hay không?
Loạn thế này, lòng người là thứ không chịu nổi khảo nghiệm nhất, nàng không muốn mạo hiểm như vậy.
"Thần Thần, cố nhịn một chút." Tô Lãm Nguyệt nói.
Cho dù thân pháp Tiêu Hành có mạnh mẽ trầm ổn bao nhiêu, nhưng với tốc độ di chuyển nhanh như vậy thì xóc nảy là điều không thể tránh khỏi, nhưng bọn họ không có thời gian để trì hoãn.
Trì hoãn thêm một ngày, lương thực của thôn dân thôn Liệp Hổ sẽ lãng phí thêm một ngày.
"Tỷ tỷ, ta không sao." Tiểu nãi bao cắn răng, cũng không bởi vì khó chịu mà hừ ra tiếng, trong mắt cậu bé, Tô Lãm Nguyệt càng mệt hơn nhưng Tô Lãm Nguyệt chưa từng than mệt mỏi, mà hắn là nam tử hán, cũng không thể than mệt, huống chi cậu bé vốn còn đang được cõng, càng không có tư cách than vãn.
Buổi sáng hôm sau, trời còn chưa tới trưa, nhóm người Tô Lãm Nguyệt cuối cùng cũng đã tới phụ cận huyện Vĩnh Tiêu, mà lúc này ở cổng huyện Vĩnh Tiêu quả nhiên vây đầy quan binh, đúng như nàng dự đoán, huyện Vĩnh Tiêu cũng đang trưng binh.
"Về đi." Tô Lãm Nguyệt quyết đoán quyết định.
Mà bên kia, theo thời gian trôi qua từng giờ, mắt thấy thời gian hai ngày Tô Lãm Nguyệt ước chừng càng ngày càng gần mà còn chưa thấy đám người Tô Lãm Nguyệt trở về, cảm xúc bất an trong đội ngũ càng ngày càng lớn.
"Tô cô nương, nàng sẽ không trở về..."
"Tô cô nương!" Có người đột nhiên hét lên thành tiếng, mọi người đồng loạt quay sang.
Theo ánh mắt người này nhìn qua, quả nhiên là nhóm người Tô Lãm Nguyệt đã trở lại.
"Tô cô nương ngươi đây là..." Trưởng thôn Trương vội vàng đi đến, sau đó ông ấy cẩn thận phát hiện máu trên quần áo Tô Lãm Nguyệt tựa hồ so với ngày hôm trước lúc nàng rời đi nhiều hơn rất nhiều.
"Lại gặp phải quan binh sao? Bị thương rồi sao?" Ông ấy vội vàng hỏi.
Những người khác nghe vậy cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.
"Gặp phải, nhưng ta không bị thương." Tô Lãm Nguyệt móc từ trong ngực ra một bản vẽ, nói: "Có hai tin xấu, thứ nhất bên huyện Vĩnh Tiêu quả thật có quan binh đang trưng binh, chúng ta phải nhanh tránh đi."