Tuy rằng vẫn rất miễn cưỡng, nhưng không thể không nói trạng thái thân thể hiện tại của nàng đã tốt hơn rất nhiều so với thời điểm mới xuyên qua, thế cho nên hiện tại nàng ra tay cũng càng thêm lưu loát, thừa dịp quan binh còn chưa hoàn hồn, nàng gần như là một đao một người.
Biến cố phát sinh quá nhanh, bọn quan binh vốn còn nắm chắc phần thắng lúc này vẫn còn ngây ngốc tại chỗ một hồi.
Chờ đến khi bọn chúng phản ứng lại, Tiêu Hành và Tô Lãm Nguyệt đã gϊếŧ chết mười mấy người.
“Bọn họ là phản tặc, gϊếŧ bọn họ!” Quan binh cầm đầu hét to lên.
Những quan binh khác mặt dữ tợn, đồng loạt xông lên, cục diện nhất thời trở nên hỗn loạn hơn.
Những người này không phải là bọn cướp bóc mà nàng lúc trước gặp phải, bọn chúng xuất thân từ quân doanh, tiếp nhận huấn luyện, từng chiêu từng thức cũng có điều lệ, cho nên càng khó đối phó, huống chi quân số cũng nhiều hơn đám cướp bóc lúc trước.
Tô Lãm Nguyệt ôm Tiểu nãi bao nhíu mày, thân thể nàng tuy rằng đã khôi phục một ít, nhưng cũng không chống đỡ nổi nhiều người như vậy cùng nhau tấn công tới, huống chi nàng còn phải che chở cho Tiểu nãi bao trong ngực.
Trong không gian của nàng tuy rằng còn có đạn súng, nhưng hiện tại không chỉ có những quan binh này, người của thôn Liệp Hổ cũng ở đây, nàng không thể bại lộ ra ngoài.
Người trong thôn Liệp Hổ thật sự bị hoảng sợ, chờ đến lúc phục hồi tinh thần thì đã thấy Tổ Lãm Nguyệt, Tiêu Hành đã chiến đấu với đám quan dân kia.
Trưởng thôn Trương hô to: “Còn ngây người ra đó làm cái gì? Còn không mau bắt tên kia giúp Tô cô nương đi!”
Nói xong chính ông ấy cũng cầm một thanh đao xông lên.
Người trong thôn Liệp Hổ tuy rằng không được huấn luyện, nhưng xuất thân là thợ săn, thể trạng cường tráng, ngược lại những quan binh này, sau khi triều đình thối rữa, quân đội cũng thối rữa theo, bọn họ mặc dù được huấn luyện, nhưng thân thể đã sớm lụi bại ở xa hoa da^ʍ dật.
Cho nên khi người thôn Liệp Hổ đối đầu cùng bọn chúng, đúng là mạnh hơn một bậc, nhưng đây chỉ có thể là trong tình huống một chọi một, nhiều nhất là một chọi hai.
Số lượng quan binh gấp bốn lần số người của thôn Liệp Hổ, hơn nữa thôn Liệp Hổ còn có số người không thể chiến đấu là già yếu bệnh tật, chống lại lưu dân bình thường bọn họ có lẽ có thể tự bảo vệ mình, nhưng chống lại những quan binh này, xông lên chính là đi chịu chết, cho nên số người trong thôn Liệp Hổ có thể chiến đấu chỉ còn lại hai mươi mấy thanh niên trai tráng.
Trưởng thôn Trương cho dù cường tráng hơn nữa, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, đối phó thắng được hai người thì đã không chống đỡ nổi.
“Xoẹt!” Thanh đao loé hàn quang chém về phía ông ấy, trưởng thôn Trương đã kiệt sức không cách nào ngăn cản, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghênh đón cái chết đến.
“Leng keng!” Thanh âm binh khí va chạm cùng một chỗ vang đến.
“Trưởng thôn, ông mau dẫn theo những người già yếu bệnh tật trong thôn lui sang một bên, bảo vệ chính mình an toàn là được.” Tô Lãm Nguyệt nói xong liền đưa Tiểu nãi bao vào trong ngực trưởng thôn: "Thần Thần đừng mở mắt, đi theo trưởng thôn sang một bên, tỷ tỷ bên này rất nhanh sẽ kết thúc.”
Trưởng thôn Trương vội vàng ôm Tiểu nãi bao lui về phía sau, sợ sẽ trở thành gánh nặng cho Tô Lãm Nguyệt: “Lãm Nguyệt ngươi yên tâm, hôm nay ta cho dù liều chết cũng tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt Thần Thần.”
Tô Lãm Nguyệt gật đầu, xoay người lại đi về phía trước gia nhập chiến trường một lần nữa, mà lần này trong tay nàng lại có thêm một thanh trường đao.
“Rất nhanh.”
Người chết càng ngày càng nhiều, mùi máu tươi càng ngày càng nồng đậm, tràn ngập giữa cánh mũi Tô Lãm Nguyệt, tựa hồ cũng nhuộm đỏ hai mắt nàng.
Trong đám người chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh, tay nàng cầm hai thanh trường đao, mỗi khi lướt qua một tên quan binh, đầu người nọ sẽ lăn xuống đất.
Lộc cộc lộc cộc.
Khi tên quan binh cuối cùng ngã xuống, động tác của Tô Lãm Nguyệt cũng dừng lại.
Mặc dù gϊếŧ nhiều người như vậy, nhưng trên mặt nàng cũng không có biểu cảm gì, nhưng chính là như vậy mới càng làm cho người ta sợ hãi, nhất là ánh mắt nàng lộ ra bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng, dường như nhiều mạng người như vậy ở trong mắt nàng hoàn toàn không tính là gì cả.
Thôn dân thôn Liệp Hổ thấy vậy cũng không dám tiến lên, bởi vì bọn họ không xác định lúc này Tô Lãm Nguyệt có từ trạng thái điên cuồng gϊếŧ người đi ra hay không, nếu như không có, vậy có phải ngay cả người mình nàng cũng sẽ gϊếŧ hay không?
Ngay khi thôn dân thôn Liệp Hổ đều lẳng lặng đứng tại chỗ, có một người lại động.
Tiêu Hành nhìn Tô Lãm Nguyệt, nhẹ nhàng hô lên một tiếng “Nguyệt Nguyệt”, nhưng không nhận được câu trả lời, hắn lại gọi nàng thêm một tiếng, vẫn không nhận được phản hồi.