Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu như, nếu như để người khác ăn thịt hắn mà có thể để cho tỷ tỷ tiếp tục sống sót, hắn cũng nguyện ý.

Nhưng cuối cùng, tỷ tỷ vẫn mềm lòng cứu hắn một mạng.

Điều này có phải đã chứng tỏ, thực ra tỷ tỷ vẫn thích hắn một chút hay không?

Hắn rất vui mừng.

Nhưng khi hắn thấy được lúc này tỷ tỷ đã rất mệt mỏi, hắn không thể để tỷ tỷ thêm cực nhọc nữa.

Tiểu nãi bao lại vùng vẫy muốn xuống, nhưng lại bị Tô Lãm Nguyệt vỗ nhẹ lên cái mông mềm mại.

“Nhưng ta muốn ôm đệ.” Tô Lãm Nguyệt nói.

Kiếp trước nàng cũng có một đệ đệ lớn chừng tầm tuổi này, nhưng đệ đệ của nàng còn chưa kịp trưởng thành thì đã chết trong tay tang thi.

Tiểu nãi bao bị vỗ vào mông thì sững sờ, ngay sau đó hắn xấu hổ đến mức rụt người lại giống như con tôm bị nấu chín.

“Vậy cho tỷ ôm đó.” Khuôn mặt hắn đỏ bừng lên, dáng vẻ ngượng ngùng nhìn Tô Lãm Nguyệt một cái, sau đó lại thẹn thùng ghé đầu vào trên vai nàng.

Thì ra tỷ tỷ muốn ôm hắn à, Tiểu nãi bao bất giác cười trộm, nhưng không cẩn thận lại cười khúc khích thành tiếng.

Hắn hoảng loạn vội che miệng lại, cẩn thận ngẩng đầu lên lén nhìn Tô Lãm Nguyệt, sau đó hắn nhìn thấy Tô Lãm Nguyệt cũng đang nở nụ cười.

Thật tốt.

Cơn mưa lớn trút xuống không ngừng như những gì Tô Lãm Nguyệt đã dự đoán.

May mà trước khi cơn mưa kéo đến, Tô Lãm Nguyệt đã tìm được một sơn động có thể trú mưa.

Nhưng lúc nàng và Tiểu nãi bao đến nơi, trong sơn động đã có người khác rồi…

Trong sơn động mờ tối đó có một người nam nhân đã hôn mê.

Trên người nam nhân toàn là máu, cũng không biết là máu của hắn hay là máu của người khác, ngoài ra, trên trán hắn còn có một lỗ thủng đầy máu, thoạt nhìn dường như người này không còn sống được bao lâu nữa.

Nhưng Tô Lãm Nguyệt chỉ lạnh lùng liếc nhìn qua một cái liền thu hồi ánh mắt lại, nàng bế theo Tiểu nãi bao đi thẳng vào trong tự ý tìm một chỗ ngồi xuống, giống như không có ý định cứu nam nhân kia vậy.

Tiểu nãi bao có hơi sợ, nhưng thấy Tô Lãm Nguyệt không nói gì, cậu bé cũng không dám lên tiếng.

“Ăn chút gì đó trước đã.” Tô Lãm Nguyệt đặt Tiểu nãi bao xuống, sau đó lục tìm trong tay áo lấy ra được một túi bánh mì, nàng xé mở bao bì đưa sang cho Tiểu nãi bao, rồi lại đưa một chai sữa đã cắm ống hút sang cho cậu bé.

Còn nàng thì lại lần nữa đi đến ngồi xổm xuống trước mặt người nam nhân kia, nhưng nàng cũng không kiểm tra thương thế của nam nhân đầu tiên mà là kiểm tra vạt áo, tay áo, đai lưng, hễ là những chỗ có thể cất đồ được nàng đều sờ qua, qua một lúc lấy mới tìm ra được năm mươi phiếu bạc đã nhăn nhúm.

Bên trên phiếu bạc còn dính máu, cũng không biết còn có thể dùng được hay không, nhưng Tô Lãm Nguyệt vẫn cất phiếu bạc đi trước: “Tiền chữa trị.”

Trước khi mạt thế ập đến, ba đời nhà nàng đều theo nghề y, nàng thường nghe nhiều thành ra quen tai cho nên cũng biết.

Sau khi mạt thế, người nhà của nàng đều chết trong tay đám tang thi, còn nàng cũng từ một người tay trói gà không chặt trở thành một thành viên trong đội ngũ chống lại tang thi.

Đôi bàn tay này của nàng không biết đã gϊếŧ bao nhiêu tang thi, những sợ hãi lúc ban đầu đến chết lặng về sau, nàng trở nên mạnh mẽ lên từng chút một, cũng dần dần trở nên máu lạnh.

Nhưng cho dù có máu lạnh, nàng tự nhận mình vẫn là một người bình thường, ít nhất sẽ không kiếm tiền từ người chết.

Sau khi thu phí chữa trị, Tô Lãm Nguyệt bắt đầu kiểm tra thương thế cho nam nhân kia.

Phần bụng có một vết thương gọn gàng do đao chém, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng máu chảy không ngừng, nếu như không cầm máu, chắc chắn sẽ mất mạng.

Phần trán của hắn cũng không biết đã va đập ở chỗ nào mà sưng to vô cùng, sợ nhất là bên trong còn tụ máu bầm.

Kiểm tra thương thế xong xuôi, Tô Lãm Nguyệt từ trong không gian tùy thân lấy ra hòm thuốc, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương và băng bó lại cho hắn.

Không gian tùy thân là thứ nàng vô tình có được trong mạt thế, nhưng nàng không ngờ nó có thể theo nàng cùng xuyên tới đây.

Trường đao trước đó, còn có bánh mì và sữa bò cho Tiểu nãi bao đều là thứ nàng lấy ra từ không gian tùy thân thông qua ý niệm.

Nhưng so với lúc ở mạt thế, không gian tùy thân hiện giờ dường như có hơi khác, có thêm một cánh cửa?

Tô Lãm Nguyệt xử lý vết thương cho nam nhân kia xong, Tiểu nãi bao cũng ăn bánh mì xong, cậu bé thực sự rất đói bụng, cho nên ăn hơi nhanh.

“Tỷ tỷ…” Tiểu nãi bao khẽ gọi một tiếng.

Tô Lãm Nguyệt đang lúc thu dọn hòm thuốc, bởi vì vừa nãy cõng Tiểu nãi bao, hòm thuốc cũng không lớn, nên nàng cũng không sợ sẽ bị Tiểu nãi bao nhìn thấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »