Cho nên nàng chỉ có thể đổi mười lăm cân hạt kê với mọi người trước, sau đó bán mười lăm cân hạt kê này cho siêu thị, rồi lại tiếp tục mua mười lăm cân gạo từ siêu thị đổi cho những người còn lại.
Đổi xong lương thực, hai bên đều tỏ vẻ rất hài lòng với giao dịch lần này.
Mỗi nhà mỗi hộ cũng chỉ có thể đổi một cân rưỡi gạo, thật ra cũng không nhiều, quả thật nếu muốn ăn thì một ngày cũng có thể ăn hết, thậm chí vài gia đình có nhiều người khả năng còn không đủ chia.
Nhưng có thể nếm thử hương vị, mọi người cũng đã thỏa mãn, thật sự không nỡ nấu ngay lập tức mà chuẩn bị giữ lại để trong nhà có người nào đau đầu sốt, có lẽ ăn cái này có thể mau chóng khỏe lại.
Dù sao cũng là gạo cho giới quý tộc ăn, ngoại trừ trắng sạch hơn, ngoại trừ vị ngon hơn một chút thì cũng phải có một ít hiệu quả đặc thù chứ.
Tô Lãm Nguyệt vô cùng hài lòng, lần này lại đổi 30 cân lương thực, mỗi cân kiếm được 7 tệ, tổng cộng 210 tệ, cộng thêm 55 tệ ban đầu thì chính là 265 tệ, sau khi trừ đi số tiền giá gốc của 30 cân gạo, số dư trong tài khoản của nàng còn lại 205 tệ.
205 tệ, quả thực là một khoản tiền lớn, nàng cảm động đến mức vội vàng thưởng cho mình một quả trứng luộc nước trà, đương nhiên nàng cũng không quên phần của A Hành và Tiểu nãi bao.
Đặc biệt là A Hành, bộ dạng hắn cầm đao dọa người vừa rồi khiến nàng hết sức hài lòng: "A Hành có thể ăn hai quả trứng luộc nước trà."
Tiêu Hành vốn còn đang vì chuyện Tô Lãm Nguyệt bảo vệ người thôn Liệp Hổ vừa rồi mà phồng má, mất hứng thì bây giờ Nguyệt Nguyệt lại sờ đầu hắn, còn cho hắn ăn, nhóc con xấu tính kia chỉ có một quả trứng luộc nước trà nhưng hắn lại có hai quả.
A Hành lại vui vẻ.
"Nguyệt Nguyệt thật tốt, ta thích Nguyệt Nguyệt nhất." Ngay cả âm nhỏ cuối cũng nũng nịu dính người.
Ăn cơm trưa xong, người của thôn Liệp Hổ nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục lên đường đi tới huyện Vĩnh Tiêu.
Đêm qua chịu ảnh hưởng của đất đá sạt lở cũng không phải chỉ có người của thôn Liệp Hổ, thôn Liệp Hổ chẳng qua là được Tô Lãm Nguyệt nhắc nhở mới may mắn tránh được một kiếp, mà người khác lại chưa chắc tránh được kiếp này...
Những người may mắn sống sót, người thì tóc tai bù xù, người thì lấm lem đầy bùn đất, có người quỳ trên mặt đất lấy tay đào phế tích hoang tàn khắp nơi kia, trong miệng khóc lóc hô tên người thân của mình, có người lại cả gan mắng chửi ông trời tàn nhẫn, để đất đá cuốn đi tất cả lương thực của họ, điều này khác gì với trực tiếp lấy đi mạng của bọn họ đâu.
Mà thi thể chết đi bị tàn phá, thậm chí đã thành thịt nát...
Còn có người mắt lóe lên ánh sáng, vừa nuốt nước bọt vừa hưng phấn đi thu thập những thi thể và thịt nát không người nhận kia.
Bầu không khí tuyệt vọng, chết lặng, quỷ dị tràn ngập đám người, nặng nề đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.
Lúc người của thôn Liệp Hổ đi qua, chỉ nhìn thoáng qua đã lộ vẻ không đành lòng, nhưng bọn họ không chỉ không thể dừng lại mà còn phải cảnh giác những nạn dân ở đó xông lên cướp đồ của bọn họ.
"Bảo vệ tất cả đồ đạc ở trong cùng, người già, phụ nữ và trẻ con cũng vây lại đứng ở bên trong, Nhị Lực, Cường Tử, Thạch Đầu ba người các ngươi thì phân công năm người bảo vệ ba bên trái phải và phía sau, những người khác theo ta chắn ở phía trước." Sắc mặt trưởng thôn Trương nghiêm túc, quát: "Tài sản đều cầm lấy đi, chuẩn bị."
Sắc mặt mọi người nghiêm túc, không dám thả lỏng chút nào.
Đám nạn dân tuyệt vọng vừa nhìn thấy bọn họ, ánh mắt liền không nhịn được dừng lại nhìn vào đồ đạc trên xe của bọn họ, ánh mắt đều đỏ lên nhìn chằm chằm, thậm chí còn có người bỏ qua thi thể trên mặt đất, bắt đầu nuốt nước miếng nhìn phụ nữ và trẻ con còn sống được bảo vệ ở bên trong.
Tô Lãm Nguyệt vốn đang ôm Tiểu nãi bao đứng ở sâu bên trong, còn Tiêu Hành thì đứng ở cạnh nàng.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều dân tị nạn đi sát lại gần bọn họ, còn có người to gan đã vung tay về phía bọn họ trông giống như những tang thi, tư thế kia là muốn cướp...
Mà tên nạn dân cách sáp lại gần nàng nhất kia, đối tượng gã đưa tay ra muốn cướp không phải đồ vật chất trên xe đẩy của thôn dân thôn Liệp Hổ mà là Tiểu nãi bao trong tay nàng.
Ánh mắt sắc lạnh của Tô Lãm Nguyệt chợt lóe lên, trường đao trong tay vung ra, người dám để mắt tới Tiểu nãi bao kia còn chưa kịp kêu thảm thiết thành tiếng, cái đầu của gã đã lăn lộc cộc trên mặt đất.
"Ai dám tới gần, kết cục như hắn!"
Động tác gϊếŧ người của Tô Lãm Nguyệt quá mức gọn gàng, đừng nói là đám nạn dân vây quanh, ngay cả thôn dân thôn Liệp Hổ cũng bị hoảng sợ.