Tối hôm qua sau khi nhận được lương thực không lâu, nàng lại vội vàng chữa trị cho người bị thương, sau đó lại mơ mơ màng màng tựa vào vai A Hành ngủ thϊếp đi, cho nên vẫn chưa mở túi ra xem đến lương thực bên trong.
Lúc này vừa mở ra, nàng mới phát hiện lương này không giống như gạo mà nàng nghĩ, mà là hạt kê, nói chính xác gạo kê đã bóc vỏ.
Gạo kê ở siêu thị bao nhiêu tiền một cân nhỉ? 8.9 tệ một cân.
Gạo kê 8.9 tệ một cân, nhưng gạo rẻ nhất trong siêu thị chỉ 2 tệ một cân, nếu nàng đem bán hạt kê trong tay cho siêu thị, sau đó lại mua gạo trong siêu thị, vậy thì nàng sẽ trực tiếp kiếm được giá chênh lệch 6.9 tệ một cân.
Bây giờ trong tay nàng có năm cân hạt kê vậy tương đương có thể kiếm 34.5 tệ, so ra còn nhiều hơn số tiền khi nàng bán đi chín món đồ gia dụng cộng lại nữa.
Nhất thời, tay cầm túi của Tô Lãm Nguyệt bất giác run rẩy.
Vì xác minh suy nghĩ của chính mình, Tô Lãm Nguyệt nhanh chóng lấy máy quét giá ra quét qua chỗ hạt kê trong tay, thì nghe thấy trong đầu nàng truyền đến một âm thanh máy móc: Hạt kê với công nghệ bóc vỏ thô, nhưng giữ nguyên trạng thái không có chất phụ gia, 9 tệ một cân.”
Cái này còn đắt hơn một hào so với gạo kê bán trong siêu thị.
Vậy năm cân gạo kê trong tay nàng có thể bán được 45 tệ, Tô Lãm Nguyệt không nói hai lời liền dùng máy quét giá quét toàn bộ túi ngô, sau đó nhấp vào để xác nhận việc bán hàng, sau đó số dư trong tài khoản từ 10 lúc ban đầu cũng trực tiếp biến thành 55.
Đó là 55 tệ, tương đương với 225 cân gạo, nếu ăn tiết kiệm lương thực thì cũng đủ cho bọn họ sống thêm hai mươi ngày nữa.
Hơn nữa, đây không phải là toàn bộ, trong tay của thôn dân Liệp Hổ còn có hạt kê, nàng hoàn toàn có thể mua gạo đổi với bọn họ.
Một kế hoạch làm giàu bất ngờ hiện ra trước mắt, Tô Lãm Nguyệt dứt khoát mua năm cân gạo từ siêu thị, sau đó mang theo ra khỏi sơn động.
“Trưởng thôn, nộp công lương của chúng ta tính như thế nào?” Nàng vừa hỏi, vừa mở túi đựng gạo.
Nói là túi đựng gạo, nhưng thật ra đây là túi trước kia nàng dùng đựng dược liệu, bây giờ dược liệu bên trong đã dùng hết.
Túi trong tay Tô Lãm Nguyệt tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng mọi người cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng chỉ là một cái túi mà thôi.
“Một phần công lương là một lạng, tương đương với một chén cháo, ba ngày giao một lần, tổng cộng là sáu bữa cơm, mỗi bữa muốn ăn bao nhiêu có thể trực tiếp nói ra, sau đó dựa theo số lượng ngươi muốn ăn mà giao lương thực.” Trưởng thôn Trương trả lời.
Tô Lãm Nguyệt nghe vậy liền gật đầu, lúc này nàng cũng mở túi đựng gạo ra, trưởng thôn Trương liếc mắt một cái liền thấy được bên trong không phải ngô, mà là gạo trắng.
“Tô cô nương……”
“Thôn trưởng gọi ta Lãm Nguyệt là được.” Tô Lãm Nguyệt nói.
“Được, Lãm Nguyệt, ngươi… ngươi muốn dùng chỗ gạo này để nộp công lương sao?” Trưởng thôn Trương hỏi.
“Không được sao?”
“Được thì được đó, nhưng làm vậy thì quá bất lợi cho ngươi, loại gạo này là gạo tốt, bình thường chỉ có quý tộc mới có thể ăn.” Trưởng thôn Trương khuyên nhủ: “Không bằng ngươi lấy hạt kê mà ta đã cho ngươi trước đó để nộp công lương đi.”
Những người khác cũng nghe thấy tiếng ồn ào ở đây, họ cũng đi đến gần xem thử, khi nhìn thấy gạo trắng trong tay Tô Lãm Nguyệt, ai nấy đều hít sâu một hơi.
Loại gạo mà giới quý tộc có thể mua được rất đắt đỏ, những hộ nhà nông, thợ săn bình thường cũng chỉ có khi con cái nhà họ mới vừa dứt sữa mới dám mua một ít bột vụn của loại gạo này nấu cháo cho trẻ nhỏ ăn.
Nhưng lúc này Tô cô nương lại muốn dùng thứ gạo này để nộp công lương?
Có thể không tiếc được sao?
“Tô cô nương làm vậy không được đâu, ngươi dùng cái này nộp công lương, đây chẳng phải là để chúng ta lợi dụng ngươi sao?”
“Đúng vậy, không thể được, nếu ngươi không có gạo khác thì dùng năm cân lương thực trưởng thôn đã đưa cho ngươi để nộp đi.”
“Đừng lãng phí gạo tốt như vậy, ngươi giữ lại từ từ ăn đi.”
Những thôn dân khác cũng góp giọng khuyên nhủ.
Nhưng Tô Lãm Nguyệt dường như không quan tâm chút nào, không những không quan tâm, nàng còn nói: “Đây đều là món ta ăn thường ngày, nhưng thật ra trước đó ta đã từng ăn hạt kê giống như loại trưởng thôn cho một lần, ta cảm thấy hương vị không tồi, về sau vẫn luôn muốn ăn nó nhưng không có cơ hội, bây giờ khó khăn lắm mới được trưởng thôn cho một ít, cho nên ta không nỡ giao ra.”
“Thì ra mọi người đều ăn loại hạt kê này sao, thật tốt.” Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên: "Thật trùng hợp, ta thích ăn loại hạt kê này, mọi người lại thích ăn gạo trong tay ta, chi bằng ta dùng gạo của ta đổi lấy hạt kê trong tay mọi người nhé?”