Bên ngoài tiếng sấm nổ vẫn còn tiếp tục, mơ hồ còn có thể nghe được âm thanh đất đá sạt lở nghiêm trọng, âm thanh kia rất gần, gần đến mức bọn họ cảm thấy sơn động này chỉ sợ cũng phải may mắn lắm mới thoát khỏi nguy hiểm.
Cho dù là người bình tĩnh như trưởng thôn Trương cũng không nhịn được liền hỏi Tô Lãm Nguyệt: "Tô cô nương, đất đá sạt lở như vậy thật sự sẽ không lan đến chỗ này của chúng ta chứ?"
"Yên tâm, sẽ không đâu." Tô Lãm Nguyệt vừa trả lời, vừa bưng chén nước đã để nguội ở bên cạnh lên cho Tiểu nãi bao uống.
Mọi người thấy nàng bình tĩnh như vậy cũng hơi an tâm.
Chỉ là đất đá sạt lở tuy rằng không uy hϊếp được đến chỗ bọn họ nhưng bên ngoài sấm sét mưa bão không biết lúc nào mới ngừng lại, mọi người lại vướng lại ở nơi này, bọn họ ngay cả ngủ cũng chỉ có thể ngồi xếp bằng ngồi ngủ, căn bản cũng ngủ không yên giấc.
Mà sơn động này chỉ là một nơi lớn một chút như vậy, muốn đun nước nóng cũng đã miễn cưỡng, chứ nói chi là thổi lửa nấu cơm.
Nếu trận mưa này cứ tuôn xuống không ngừng như thế thì họ sẽ đói.
Người không bị thương không bị bệnh thì còn ổn chứ như mấy người bị thương nằm trên mặt đất kia, vốn họ đã bị thương rất nặng, nếu còn đói bụng thì chỉ sợ tình hình sẽ càng trở nên tệ hơn.
Sau khi uống nước xong Tiểu nãi bao vốn đã buồn ngủ đến mơ màng, dù cậu bé đã rất cố gắng mở to hai mắt nhưng mí mắt hoàn toàn không nghe lời vẫn nặng nề khép lại, sau đó cái đầu nhỏ cũng từng chút từng chút một hạ xuống.
Tô Lãm Nguyệt giang tay ôm cậu bé vào lòng: "Không sao rồi, ngủ đi."
Lúc này Tiểu nãi bao mới an tâm ngủ thϊếp đi, Tiêu Hành ở một bên thấy vậy cũng xúm lại, tựa đầu vào vai Tô Lãm Nguyệt, dùng giọng điệu nũng nịu dính người nói: "Nguyệt Nguyệt, ta cũng buồn ngủ."
Tô Lãm Nguyệt: "..."
"Vậy ngươi cũng ngủ đi."
"Ừm." Tiêu Hành lại cọ đầu hai cái, sau đó mới nhắm mắt, ngay khi Tô Lãm Nguyệt cho rằng hắn sẽ cứ như vậy ngủ mất thì hắn lại đột nhiên mở mắt ra.
“Sao vậy…”
Tô Lãm Nguyệt còn chưa hỏi xong, bả vai đã bị Tiêu Hành ôm lấy, sau đó đầu của nàng bị bàn tay Tiêu Hành đè lên vai của hắn.
Đầu Tiêu Hành cũng tựa vào đỉnh đầu nàng, hai người cứ như vậy kề sát đối phương.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Tô Lãm Nguyệt nhớ ra, lại bị Tiêu Hành vỗ nhẹ đầu hai cái, rất nhẹ, giống như ban đêm nàng vỗ nhẹ Tiểu nãi bao dỗ Tiểu nãi bao ngủ vậy.
Nàng nghe thấy Tiêu Hành nói: “Nguyệt Nguyệt cũng ngủ.”
Động tác ngồi dậy của Tô Lãm Nguyệt chợt khựng lại, thôi vậy, nàng thật sự cũng rất buồn ngủ.
“Được.”
Nhưng dù như vậy cũng không ngủ được ngon giấc, mơ mơ màng màng nhắm mắt tới lúc hừng đông.
May mà khi nàng thức dậy, sấm sét đã dừng, cơn mưa xối xả cũng dần nhỏ đi, cho đến giữa trưa, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh hẳn.
Thôn dân chui rúc trong sơn động cả đêm cuối cùng cũng được ra ngoài hoạt động, sau đó bọn họ lại nhìn về phía ngôi miếu đổ nát dưới chân núi…
Dưới sự nhấn chìm của những tảng núi đá, bên dưới đã không còn dấu vết của ngôi đền đổ nát.
Nếu như bọn họ không xác định tối hôm qua thật sự từng ở lại trong ngôi miếu đổ nát kia, có lẽ lúc này bọn họ sẽ cho rằng ngôi đền đổ nát dưới chân núi căn bản không hề tồn tại.
Tuy rằng bọn họ cũng nhìn thấy ngôi chùa đổ nát dưới chân núi đêm qua dễ dàng bị trận lở đất phá hủy như thế nào, nhưng dưới màn đêm đen kịt bọn họ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ , nhưng dù vậy cũng đủ để cho bọn họ cảm thấy sợ hãi trong lòng, càng đừng nói nhìn thấy rõ ràng uy lực của trận sạt lở như hiện tại.
Thôn dân Liệp Hổ nhìn Tô Lãm Nguyệt bằng ánh mắt cảm kích.
Tô Lãm Nguyệt nhìn thấy hết những cảm xúc của bọn họ, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với mọi người.
Mà lúc này trưởng thôn Trương đang phân công nấu cơm: “Ăn chút gì đi, sau đó tiếp tục lên đường.”
“Vậy ta đi lấy gạo.” Tô Lãm Nguyệt nói.
Thôn Liệp Hổ nộp công lương, không phải là bảo tất cả mọi người giao ra hết lương thực trong tay mình, dù sao thì lương thực dự trữ của mỗi nhà mỗi hộ đều không giống nhau, mà là cứ ba ngày giao lương thực một lần, giao nhiều thì đến lúc ăn cơm thì được chia nhiều, giao ít thì được ít, những điều này này đều là được ghi chép lại lúc giao lương thực.
Tô Lãm Nguyệt vừa nói đi lấy lương thực, những người khác đều không nhịn được nhìn theo nàng.
Tô Lãm Nguyệt một lần nữa trở lại sơn động, nàng thò tay vào trong gùi, thực chất là đi lấy năm cân lương trưởng thôn Trương cho mà tối hôm qua nàng đã gấp gáp đặt nó vào trong không gian tùy thân.