Chương 23:

Cho dù là vì nàng hay là vì A Hành và Tiểu nãi bao thì nàng đều phải tính toán thật cẩn thận.

Thấy Tô Lãm Nguyệt cau mày không nói gì, trưởng thôn Trương lại vội vàng nói: "Đương nhiên Tô cô nương ngươi vốn là ân nhân cứu mạng của thôn chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ coi ngươi như là quý nhân mà đối đãi, về phương diện lương thực, cô nương không cần phải giao lương thực công cho chúng ta, ngoài ra còn có hai vị đồng bạn của ngươi, chúng ta cũng sẽ phụ trách."

Từ sau khi Đại Lực bị thương nặng, bọn họ đã cảm nhận sâu sắc được đội ngũ có một đại phu là chuyện quan trọng cỡ nào.

Đại phu là sự tồn tại vô cùng quan trọng, cho nên bằng bất cứ giá nào thì ông ấy cũng phải giữ Tô cô nương ở lại trong đội ngũ bọn họ.

Tô Lãm Nguyệt thăm dò xong điểm giới hạn của trưởng thôn Trương, cuối cùng mới mở miệng: "Không phải ta không muốn ở lại, chỉ là thuốc trong tay ta cũng không còn nhiều, chỉ sợ đến lúc đó không bột đố gột nên hồ, không thể giúp được mọi người."

Nàng biết người thôn Liệp Hổ nguyện ý cho nàng gia nhập thôn Liệp Hổ, chủ yếu là vì nàng biết y thuật, nhưng ai có thể nói không phải bởi vì trong tay nàng còn có thuốc chứ.

Nếu sau này thuốc trong tay nàng hết thì sao? Người của thôn Liệp Hổ có còn nguyện ý để nàng ở lại không?

Chuyện sau này ai cũng không thể cam đoan, nhưng ít nhất hiện tại nàng cần một lời hứa hẹn bằng miệng.

"Điều này chúng ta đều biết, Tô cô nương cứ việc yên tâm, dù về sau không còn thuốc thì ngươi vẫn là đại phu của thôn Liệp Hổ chúng ta, là quý nhân và ân nhân của thôn Liệp Hổ." Trưởng thôn Trương nói.

Tô Lãm Nguyệt nghe vậy, rốt cuộc cũng gật đầu: "Có được lời này của trưởng thôn ta đã yên tâm, vậy ta nguyện ý gia nhập thôn Liệp Hổ."

Tô Lãm Nguyệt gia nhập đối với thôn Liệp Hổ mà nói chắc chắn là một tin tức tốt, mà càng khiến bọn họ cảm thấy bất ngờ chính là những lời Tô Lãm Nguyệt nói sau đó.

"Về phần giao lương thực công, nếu ta đã là thôn dân thôn Liệp Hổ này vậy thì không thể có ngoại lệ, mọi người giao bao nhiêu, ta cũng giao theo bấy nhiêu."

Nàng vừa dứt lời, toàn bộ sơn động lại là rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng sấm nổ vang và tiếng mưa rơi bên ngoài.

Trưởng thôn Trương mấp máy miệng một lúc lâu, rốt cục mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tô cô nương, ngươi xác định?"

Không cần giao công lương, đây là thành ý lớn nhất mà thôn Liệp Hổ bọn họ mời Tô cô nương gia nhập, mà bọn họ cũng đều cho rằng bởi vì điều này Tô cô nương mới nguyện ý gia nhập thôn Liệp Hổ, nhưng hiện tại Tô cô nương lại nói nàng cũng sẽ giao công lương giống như mọi người?

Tất cả mọi người sững sờ nhìn Tô Lãm Nguyệt.

Tô Lãm Nguyệt gật đầu: "Chắc chắn."

Nàng không giao lương thực công một ngày hai ngày, có lẽ sẽ không có ai cảm thấy có vấn đề nhưng một khi thời gian trôi qua lâu cộng thêm lương thực trong tay mọi người ngày càng ít đi, khi đó mặc kệ thôn dân đối với nàng có bao nhiêu cảm kích và áy náy thì trong lòng họ tất nhiên vẫn sẽ cảm thấy không công bằng.

Con người một khi trong lòng cảm thấy không công bằng thì chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Hơn nữa, thương tật cũng không phải vẫn luôn xảy ra, một khi loại chuyện này ít đi, các thôn dân sẽ không còn cảm nhận được giá trị tồn tại của nàng nữa, vậy nên họ sẽ từ từ cảm thấy nàng chính là một người ăn bám và càng nảy sinh lòng oán hận, huống chi bên cạnh nàng đúng thật là còn có hai cái miệng hoàn toàn ăn bám.

Cho nên thay vì để ngày sau xảy ra nhiều chuyện thì chi bằng hiện tại nàng phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, như vậy nàng còn có thể thu hoạch thêm một ít lòng người.

Tô Lãm Nguyệt chắc chắn như vậy khiến toàn bộ người thôn Liệp Hổ hết sức cảm động, trong lúc nhất thời tất cả áy náy của mọi người đối với nàng đã đạt tới đỉnh điểm.

Tô cô nương thật sự không có ý đồ gì với gia sản của bọn họ, trái lại là bọn họ vẫn luôn nhận lấy sự trợ giúp của Tô cô nương, nhưng lại chẳng cho được nàng một thứ gì.

"Tô cô nương..." Giọng nói trưởng thôn Trương có chút trầm khàn, nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần thôn Liệp Hổ chúng ta có một người còn sống, chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."

"Đúng vậy, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ Tô cô nương."

"Còn có mấy người đi cùng ngươi, chúng ta cũng sẽ che chở."

Tô Lãm Nguyệt gật đầu cười: "Vậy thì nhờ mọi người."

Tô Lãm Nguyệt khiến người thôn Liệp Hổ vui mừng vô cùng, thế nhưng đêm nay vẫn gian nan như vậy.