“Một lát nữa ta sẽ cắt bỏ toàn bộ phần thịt mưng mủ trên miệng vết thương của hắn lấy ra sạch sẽ, sau đó lại bôi thuốc lần nữa, phỏng chừng hắn sẽ đau đớn mà tỉnh lại, cho nên đợi chút nữa các ngươi cử ra hai người đến giữ chặt hắn lại, đừng để hắn làm loạn.” Tô Lãm Nguyệt phân phó nói.
Bên cạnh lập tức có người tiến lên, giữ chặt tay chân Trụ Tử lại.
“Cô nương, ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ giữ chặt hắn không cho hắn động đậy.”
Tô Lãm Nguyệt gật gật đầu, lúc này mới cầm dao phẫu thuật bắt đầu xử lý vết thương cho Trụ Tử.
Khử trùng, loại bỏ mủ, sau đó cắt bỏ những phần thịt đã hoại tử, cho đến khi nhìn thấy máu đỏ chảy ra lúc này mới dừng tay.
Toàn bộ quá trình kỳ thật rất nhanh, nhưng cũng rất đẫm máu, nhưng từ đầu đến cuối Tô Lãm Nguyệt mặt không đổi sắc, lực tay cũng rất ổn định.
Chờ sau khi phần thịt mưng mủ được xử lý sạch sẽ, nàng mới bắt đầu cầm máu và băng bó thuốc, sau đó lại cho Trụ Tử uống một viên thuốc hạ sốt.
"Được rồi, lát nữa tốt nhất các ngươi nên đun chút nước nóng tùy thời cho hắn uống một ít, hắn có thể sẽ đổ nhiều mồ hôi, các ngươi cũng phải dùng nước nóng lau mồ hôi cho hắn, tốt nhất vẫn là kịp thời thay quần áo, đừng để hắn mặc quần áo ướt, nếu không thì có hạ sốt cũng sẽ nhanh chóng bị sốt trở lại.” Tô Lãm Nguyệt dặn dò.
“Nhị Lực, ngươi đi thu xếp nấu chút nước nóng, quần áo thì tạm thời dùng của các ngươi trước." Trưởng thôn Trương vội vàng phân phó.
Người thôn Liệp Hổ trên người đều khoác áo tơi, tuy rằng cũng bị mưa to thấm ướt, nhưng ướt chủ yếu là quần, áo phía trên vẫn khô.
“Được.” Trương Nhị Lực vội vàng đội mũ trúc lên, sau đó ra ngoài lấy nồi múc nước, chỉ là củi đốt...
“Góc kia có một ít, hẳn là người qua đường lúc trước để lại.” Tô Lãm Nguyệt chỉ vào phía sau chỗ nàng ngồi nói.
Trương đại nương đã lấy lại tinh thần: “Cô nương, con trai ta thế nào rồi?”
“Tạm thời giữ được mạng, chỉ là sau khi hạ sốt nhất định không thể để sốt lại nữa, các ngươi phải đặc biệt chú ý một chút.” Tô Lãm Nguyệt nói.
Trương đại nương vội vàng gật đầu: “Chúng ta sẽ chú ý, chúng ta sẽ chú ý, đa tạ ân cứu mạng của cô nương, ta dập đầu đa tạ ngươi.”
Bà ấy vốn dĩ đang quỳ ngồi dưới đất, cho nên vừa nói xong liền muốn dập đầu xuống đất, Tô Lãm Nguyệt vội vàng ngăn bà ấy lại.
Nàng không có thói quen để cho một người già bốn mươi năm mươi tuổi dập đầu với mình.
“Không cần đâu đại nương, bà chăm sóc kỹ cho hắn, nếu để lại phát sốt lần nữa thì ta cũng bất lực.” Tô Lãm Nguyệt nói.
Trương đại nương cũng không để tâm đến điều gì nữa, bà ấy vội vàng đứng dậy đi tìm những người khác xin quần áo.
Mà lúc này trưởng thôn Trương lại lên tiếng lần nữa: “Cô nương, ngươi… ngươi có thể xem cho những người khác không? Ta, ta sẽ cho cô lương thực.”
Người bị thương nặng như Trụ Tử là đứa cháu trai lớn của trưởng thôn Trương, Trương Đại Lực, tình huống thực sự không tốt hơn Trụ Tử bao nhiêu.
Mà những người khác tuy rằng bị thương không nghiêm trọng, nhưng nếu tiếp tục tiêu hao như vậy, chỉ sợ không nghiêm trọng cũng sẽ trở nên nghiêm trọng.
Tô Lãm Nguyệt không từ chối: “Lương thực thì không cần đâu, vừa rồi đã cho rồi.”
Nếu nàng đã có dự định ở lại trong thôn này vậy thì không thể mỗi lần đều đòi lương thực, nếu không thì chẳng những nàng không thể để cho mình hoà nhập vào trong thôn, mà còn rất có thể bị người ta ghi hận, dù sao hiện tại lương thực đối với mọi người mà nói chính là mạng sống, nếu nàng vẫn đòi lương thực chẳng khác nào là muốn mạng của bọn họ, đến cuối cùng không làm ân nhân được mà trở thành kẻ thù thì mất nhiều hơn là được.
Trưởng thôn Trương sửng sốt, nhìn thật sâu vào Tô Lãm Nguyệt: “Đa tạ, đa tạ!”
Những người khác nghe thấy Tô Lãm Nguyệt lại không cần lương thực cũng sửng sốt, nhất là những người lúc trước có oán hận đối với Tô Lãm Nguyệt, thậm chí những người muốn phản đối trưởng thôn Trương cho Tô Lãm Nguyệt năm cân lương thực, lúc này cũng càng cảm thấy xấu hổ không thôi.
Những người bị thương khác, cũng chỉ có Trương Đại Lực nghiêm trọng một chút, nhưng cũng coi như là đỡ hơn so với Trụ Tử, hắn tạm thời không phát sốt, tình huống vết thương mưng mủ cũng không nghiêm trọng như vậy.
Nhưng sau khi Tô Lãm Nguyệt xử lý xong vết thương cho hắn ta, để phòng ngừa vạn nhất nàng vẫn cho hắn ta uống một viên thuốc hạ sốt.
Về phần những người khác, tình trạng thương tích không nặng, cho nên việc xử lý cũng khá đơn giản.
Chỉ là lòng phòng người không thể không có, chờ sau khi chữa trị xong xuôi, Tô Lãm Nguyệt mở hòm thuốc của mình ra, để cho người khác nhìn thấy bên trong hòm thuốc không còn được bao nhiêu thuốc.