Bởi vì nàng nằm nghiêng, nửa lỗ tai dán trên mặt đất, điều này làm cho Tô Lãm Nguyệt vốn đang ngủ không yên càng cảm thấy ồn ào, giống như không biết từ nơi nào truyền đến tiếng động ầm vang, giống như là có thứ gì đó sụp đổ xuống.
Có thứ gì có thể sụp đổ được chứ?
Đột nhiên!
Tô Lãm Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, mạnh mẽ ngồi bật dậy.
Ngôi miếu đổ nát này nằm ở chân núi, phía sau chính là núi.
Bởi vì nạn đói, toàn bộ thực vật có thể ăn được trong núi đều đã bị khai quật cạn kiệt, nhất định sẽ có nhiều vùng sẽ chỉ còn đất trơ trọi, mưa to sẽ cuốn trôi đất đi sẽ tạo nên...
Sạt lở.
“A Hành mau thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.” Tô Lãm Nguyệt sắc mặt nghiêm túc, thanh âm thúc giục.
Nàng cầm lấy áo mưa đang phơi bên cạnh rồi khoác lên người mình và Tiêu Hành, sau đó bế Tiểu nãi bao ôm vào trong lòng.
Mà Tiêu Hành trước giờ cũng đều nghe lời nàng, vừa nghe nàng nói vậy liền đeo cái gùi bên cạnh lên, sau đó ném ấm đun nước cùng bộ quần áo Tô Lãm Nguyệt vừa đắp lên người ban nãy còn nằm trơ trọi trên mặt đất vào trong gùi.
Bởi vì thời gian cấp bách, hắn cũng chưa kịp nhìn vào trong gùi, liền đem tấm bạt chống thấm nước phủ lên trên, sau đó trực tiếp đeo lên người.
“Đi!” Tô Lãm Nguyệt nói.
Thôn Liệp Hổ bên kia cũng có người gác đêm, thấy Tô Lãm Nguyệt vốn đang ngủ ngon giấc, đột nhiên đứng dậy hô hoán rời đi, người nọ cũng sững sờ.
“Cô nương, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại rời đi?” Người nói chuyện là Trương Nhị Lực, nhị tôn tử của trưởng thôn Trương.
Tô Lãm Nguyệt mặc dù tự nhận mình không phải là người lương thiện, nhưng nàng cũng không phải người xem thường mạng sống con người, nàng liền nhắc nhở: “Trận sạt lở sắp kéo tới, nếu như muốn sống sót, nên nhanh chóng rời đi.”
“Sạt lở đất!” Trương Nhị Lực hô lên, lúc này ngay cả trưởng thôn và những người khác trong thôn cũng đều bị đánh thức.
“Nhị Lực, ồn ào cái gì?” Trưởng thôn Trương hỏi.
“Ông, vị cô nương này nói lát nữa sẽ có bùn đất lở, bảo chúng ta nhanh chóng rời đi.” Trương Nhị Lực trả lời.
Trưởng thôn Trương nghe vậy sắc mặt trở nên nghiêm túc, ông ấy nhìn về phía Tô Lãm Nguyệt: “Cô nương, lời cô nói là thật hay giả?”
"Nhiều nhất là nửa canh giờ, trận sạt lở nhất định sẽ đến đây, bây giờ tốt nhất các ngươi nên thu dọn đồ đạc, sau đó đi về phía sườn núi, cách xa khe núi và những chỗ thấp trũng ra. Ta nói đến đây thôi, có tin hay không thì tuỳ các người.” Tô Lãm Nguyệt nói xong câu cuối cùng, liền dẫn theo Tiêu Hành trực tiếp rời đi.
Trong ngôi miếu đổ nát, có người thấp thỏm bất an, có người lại không cho là đúng.
“Đang yên đang lành lấy đâu ra sạt lở đất, hơn nữa trưởng thôn ngài xem, cơn mưa này rõ ràng đã nhỏ lại rất nhiều, không chừng sáng mai trời sẽ nắng.”
“Đúng vậy, lúc trước mưa to như vậy cũng không thấy chỗ nào có sạt lở, hiện tại thấy mưa đã tạnh bớt thì chuyện sạt lở không có khả năng đâu.”
“Trưởng thôn, mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi, đừng giày vò vì mấy chuyện này nữa.”
Đại đa số mọi người đều không cho rằng một tiểu cô nương như Tô Lãm Nguyệt có thể có bản lĩnh dự đoán được sạt lở đất khi nào sẽ đến.
Hơn nữa bọn họ quả thật đã mệt mỏi cả ngày, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, thật sự không muốn bị giày vò thêm nữa.
Trưởng thôn Trương nhìn bọn họ, cuối cùng cắn răng nói ra: “Đứng lên thu dọn đồ đạc, rời khỏi nơi này.”
Thà tin là có, còn hơn là không tin.
Nếu như không có trận sạt lở gì cả, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ mệt mỏi thêm một chút, nhưng nếu thật sự sạt lở kéo đến, bọn họ lại không rời đi, vậy cả thôn đều phải nộp mạng ở chỗ này.
“Nhanh!”
Phía bên kia.
Lúc được Tô Lãm Nguyệt bế lên, Tiểu nãi bao đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó nghe được lời Tô Lãm Nguyệt nói với trưởng thôn Trương.
“Tỷ tỷ, bọn họ sẽ rời đi sao?” Hắn còn nhỏ tuổi, tuy rằng không hiểu sạt lở đất là cái gì, nhưng hắn biết sẽ chết người.
Trong ngôi miếu đổ nát có rất nhiều người, tuy rằng hắn đều không quen biết họ, nhưng hắn vẫn không muốn nhìn thấy bọn họ chết.
“Không biết, ta đã nhắc nhở, nhưng quyết định có rời đi hay không là lựa chọn của bọn họ, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.” Hiện tại mưa đã nhỏ lại một chút, Tiểu nãi bao lại thò cái đầu nhỏ ra ngoài, Tô Lãm Nguyệt cúi đầu nhìn hắn.
"Thần Thần, làm người phải lương thiện thì không sai, nhưng điều kiện tiên quyết để lương thiện là phải bảo vệ tốt bản thân mình trước đã, hiện tại ngay cả bản thân chúng ta khó bảo toàn, cho nên không phải tỷ tỷ không muốn cứu bọn họ, mà là không thể cứu.”