Chương 14:

Những tên ác nhân ở đây toàn bộ đều bọn họ gϊếŧ, cũng có người tội không đáng chết thì bị họ đuổi đi.

Tuy rằng suốt dọc đường đi bọn họ cũng không bị những lưu dân này làm cho bị thương, nhưng họ cũng không chịu nổi cái cảnh bị gây rối làm phiền thế này, thực sự quá phiền phức.

Phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết rắc rối này.

Nhưng mà trước đó, tình trạng thiếu lương thực trở thành vấn đề cấp thiết nhất mà nhóm người Tô Lãm Nguyệt phải đối mặt.

Ngoại trừ hai ngày đầu tiên, vì sợ chỗ thịt đặt trong ngăn đông thiếu điện sẽ bị hư, nhóm người Tô Lãm Nguyệt mới nhất định phải xa xỉ mau chóng ăn hết số thịt đó.

Sau đó, vì để lương thực trong tay có thể chống đỡ được khi đến huyện Vĩnh Tiêu, bọn họ phải bắt đầu tiết kiệm lương thực.

Tô Lãm Nguyệt tính toán đại khái, lương thực trong không gian tùy thân của nàng vẫn có thể đủ để họ dùng trong bốn ngày, hơn nữa 25.6 tệ trong tài khoản siêu thị có thể mua khoảng mười hai cân gạo, ba người ăn tiết kiệm thì có thể ăn trong tám chín ngày.

Nói như vậy, trong tay bọn họ sẽ có tổng cộng mười hai mười ba ngày lương thực, mà từ nơi bọn họ đang ở đi đến huyện Vĩnh Tiêu thì còn cần đến tám ngày.

Chỉ cần bọn họ có thể mua được lương thực ở huyện Vĩnh Tiêu trước khi tiêu hết lương thực, hoặc tìm cách kiếm tiền trước đó thì sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ là việc kiếm tiền thì vẫn rất khó khăn.

Trong hai ngày trên đường, Tô Lãm Nguyệt như một người tăng động, đi trên đường hễ nhìn thấy thứ gì đó mà nàng cảm thấy có thể bán lấy tiền được, cho dù là cỏ dại quả dại hay là tảng đá củi khô, nàng đều dùng máy quét giá cả quét qua mọi thứ.

Thế nhưng qua hai ngày mà số dư trong tài khoản chỉ tăng lên thêm 4 hào, vốn dĩ bọn họ chỉ có thể mua chưa đến mười ba cân gạo, giờ đây cuối cùng đã có thể mua được mười ba cân gạo rồi, thật sự đáng chúc mừng.

Tô Lãm Nguyệt: “…”

Theo tính toán của Tô Lãm Nguyệt, trừ tám ngày gấp rút lên đường đến huyện Vĩnh Tiêu, bọn họ vẫn còn bốn hoặc năm ngày lương thực dư thừa cho trường hợp khẩn cấp, nhưng vào ngày thứ ba lên đường trời bắt đầu mưa.

Lúc đầu mưa không lớn lắm, suy xét tới tình cảnh bọn họ cũng không có nhiều lương thực để lãng phí thời gian trên đường, cho nên Tô Lãm Nguyệt thò tay vào trong chiếc gùi, sau đó từ phía sau lấy ra hai chiếc áo mưa trong không gian tùy thân đưa cho Tiêu Hành mỗi người mặc một cái.

Áo mưa là loại áo mưa to chuyên dùng cho đi xe máy nên có nhét thêm một Tiểu nãi bao bên trong thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành thay phiên bế Tiểu nãi bao tiếp tục lên đường.

Tuy nhiên, tiếp tục gấp rút lên đường như vậy còn chưa đến hai ngày, mưa càng lúc càng nặng hạt, tạt vào mặt còn thấy đau, gió còn rất lớn, lúc đi trên đường giống như bị hất bay vậy, như thế cho dù có áo mưa cũng rất khó để đi tiếp.

Tô Lãm Nguyệt đành phải tìm một nơi dừng chân để tạm thời ở lại, chờ xem trận mưa này muộn một chút nữa có thể tạnh bớt một chút hay không.

Nhưng mà…

Trời mưa to kéo dài suốt ba ngày, nhìn số lượng thực còn lại trong tay càng ngày càng ít đi, mà bọn họ còn cách huyện Vĩnh Tiêu xa như vậy, Tô Lãm Nguyệt biết mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được nữa.

“Tiếp tục lên đường.” Nàng quyết định nói.

“Lát nữa không được ló đầu ra.” Trước đó lúc mưa còn chưa lớn, Tiểu nãi bao sau khi bị nhét vào trong áo mưa, luôn thích thò đầu ra ngoài theo đường cổ áo, nhưng lúc này trời mưa to như vậy, chắc chắn nàng sẽ không cho phép.

Hiện tại bọn họ mặc dù có đồ ăn để ăn, nhưng cũng chỉ là tạm no mà thôi, còn về các vấn đề dinh dưỡng gì đó thì đều không đủ, các khía cạnh về tố chất và miễn dịch cơ thể rõ ràng đều giảm xuống.

Tiểu nãi bao chưa đầy ba tuổi, thể chất kém nhất, nếu cậu bé ướt mưa cảm lạnh, chắc chắn sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

“Vâng.” Tiểu nãi bao ngoan ngoãn gật đầu, hắn biết rằng bây giờ không thể gây thêm phiền phức cho Tô Lãm Nguyệt.

Tô Lãm Nguyệt đang định nhét Tiểu nãi bao vào trong áo mưa của mình, thì thấy có một đôi tay to duỗi ra thẳng thằng túm lấy Tiểu nãi bao sang.

Là Tiêu Hành.

Tiểu nãi bao không thích Tiêu Hành, đang lúc vùng vẫy lại bị Tiêu Hành vỗ vào mông một cái: “Nguyệt Nguyệt mệt.”

Lúc này Tiểu nãi bao không vùng vẫy nữa, không thể để tỷ tỷ mệt được, muốn mệt cũng phải để mệt chết cái tên người xấu muốn cướp tỷ tỷ hắn cơ.

Tô Lãm Nguyệt không từ chối hành động chăm sóc của Tiêu Hành, nhưng nàng không để Tiêu Hành gánh vác một mình, suy cho cùng trên người hắn vẫn còn bị thương: “Ngươi bế một lúc, đến chỗ nghỉ ngơi tiếp theo, đến lượt ta bế.”