Chương 11:

Nàng cũng không thể lấy đồ từ không gia ra một cách vô căn cứ thế được, cho nên nàng làm một cái gùi, giả vờ trong gùi này có chứa đồ vật, nàng sẽ thông qua chiếc gùi để lấy đồ từ trong không gian tùy thân hoặc là từ trong siêu thị.

Tô Lãm Nguyệt ngước mắt lên liền nhìn thấy Tiêu Hành và Tiểu nãi bao, một lớn một nhỏ đang ôm đầu gối ngồi xổm trước cửa sơn động.

Những tia nắng nhẹ len lỏi qua những tán cây cao chiếu loang lổ từng đốm nắng lên trên người của hai người họ, cảm giác thật ấm áp.

Tô Lãm Nguyệt thầm nghĩ: Thật sự giống như những gì nàng nghĩ, hai người này rất hòa thuận với nhau, không có vấn đề gì cả!

Vừa nhìn thấy nàng, Tiêu Hành và Tiểu nãi bao đã đồng loại đứng dậy, sau đó một chạy lon ton lạch bạch, một người bước nhanh về phía Tô Lãm Nguyệt.

Tiểu nãi bao người nhỏ chân ngắn, cho nên có dùng hết sức để chạy cũng không thể đến chỗ Tô Lãm Nguyệt nhanh hơn Tiêu Hành.

Bởi vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hành đi đến trước mặt tỷ tỷ, lôi kéo tay áo tỷ tỷ, làm nũng với tỷ tỷ, còn cướp đi lời thoại của hắn: “Nguyệt Nguyệt, ta rất nhớ nàng.”

Nắm tay nhỏ của Tiểu nãi bao đột nhiên siết chặt lại: Thật là tức giận mà!

“Tỷ tỷ.” Tiểu nãi bao ngửa đầu nhìn Tô Lãm Nguyệt, sau đó rất hiểu chuyện muốn cầm lấy đồ vật từ trong tay Tô Lãm Nguyệt.

“Đệ xách đồ giúp tỷ tỷ.”

Hắn là nam tử hán, chẳng muốn giống người nào đó chỉ biết làm nũng, mà chắc biết làm cái gì cả.

Tiểu nãi bao muốn giúp nàng, Tô Lãm Nguyệt cũng không từ chối, bởi vì đồ cũng không nặng, nhưng sau khi Tiểu nãi bao cầm lấy đồ xong, nàng ngồi xổm xuống một tay bế Tiểu nãi bao lên, đi về phía cửa sơn động.

Tiểu nãi bao một tay xách đồ, ngoan ngoãn ghé vào trên vai của Tô Lãm Nguyện, sau đó còn nhe răng với Tiêu Hành đứng ở đằng sau.

Đồ xấu xa! Muốn cướp tỷ tỷ của ta, không có cửa đâu.

Tô Lãm Nguyệt đi được mấy bước thì phát hiện người ở đằng sau không đi theo, nàng dừng bước xoay người lại nhìn, sau đó thì lại đón nhận ánh mắt đáng thương của người nào đó.

Tiêu Hành đứng yên tại chỗ, giương đôi mắt mong đợi nhìn nàng.

Dần dần, trong hốc mắt hắn chực chờ nước mắt, giống như nếu nàng còn không để ý hắn nữa, thì một giây sau nước mắt sẽ rơi lã chã xuống.

Tô Lãm Nguyệt bất lực đi ngược trở lại, sau đó dắt theo người nào đó giống như người vợ chịu tủi thân đi theo mình: “Thật không chịu nổi ngươi.”

Tiêu Hành cúi đầu nhìn bàn tay được nắm chặt của mình, hắn cũng không quan tâm Tô Lãm Nguyệt nói gì, mà vui vẻ nắm chặt lấy bàn tay của Tô Lãm Nguyệt, sau đó ngọt ngào gọi nàng vài tiếng: “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, ta rất thích nàng.”

Thích? Vì não của người nào đó hiện giờ không được bình thường, nên Tô Lãm Nguyệt cũng không để tâm đến chữ thích mà hắn nói.

Nhưng mà dựa vào tính dính người của người nào đó, thì nếu nàng không đáp lại nữa, hắn có thể nói mãi đến tai nàng chai mới thôi.

“Biết rồi.” Tô Lãm Nguyệt đáp lại một tiếng cho có lệ.

Về đến sơn động, Tô Lãm Nguyệt chuẩn bị nướng thịt.

Đã một ngày trôi qua từ lúc nàng xuyên qua đây, thịt trong ngăn đông cũng đã rã đông một nửa, cho nên Tô Lãm Nguyệt giải quyết chúng không cần phí sức gì.

Nàng dựng vỉ nướng lên, cắt thịt thành từng khối có kích cỡ vừa phải, lưu loát gọt xong mười mấy cây xiên gỗ, lấy thịt xiên vào, rồi đặt lên vỉ nướng bắt đầu nướng.

Không bao lâu, thịt trên xiên được nướng phát ra tiếng xèo xèo.

Sau đó nàng lần lượt rắc thì là, bột ớt, muối ăn lên bề mặt thịt, mùi thơm xông lên mũi.

“Wow!”

“Wow!”

Hai âm thanh đồng thời vang lên, Tô Lãm Nguyệt quay đầu nhìn lại, thì thấy hai đôi mắt một lớn một nhỏ đều long lanh nhìn chằm chằm vào thịt trên vỉ nướng, sau đó chép chép miệng nuốt nước bọt.

Nhưng mà hai người đều rất ngoan ngoãn, nàng chưa nói có thể ăn, bọn họ cũng chỉ nhìn với ánh mắt trông đợi chứ không hề nhúc nhích làm càn.

Qua một lúc nữa, thịt nướng cũng đã chín.

Tô Lãm Nguyệt đưa cho mỗi người một xiên.

Của Tiểu nãi bao chỉ rắc muối lên, hơn nữa còn cố tình cắt nhỏ đi rất nhiều.

Nàng cũng không chắc Tiêu Hành có thể ăn được cay hay không, cho nên cái xiên của hắn cũng chỉ thêm thì là, chứ không hề rắc bột ớt lên.

“Còn hơi nóng, ăn từ từ thôi.” Tô Lãm Nguyệt dặn dò một câu, sau đó mới lấy một xiên cho mình.

Thịt nướng của nàng được rắc thêm bột ớt, mùi cay hấp dẫn, ngửi thấy cực kỳ thơm, ăn vào…

Trận đại chiến ở đời trước kéo dài quá lâu, vì để tiết kiệm thời gian, những thứ nàng ăn đều là bánh quy khô đã được giảm nén, các loại đồ ăn tiện lợi như đồ ăn đóng hộp, nếu không thì là các loại thuốc bổ cực kỳ khó uống.

Nàng cũng rất lâu chưa ăn lại thịt nướng, nên cứ thuận tay rắc ớt bột lên.