Chương 10

Tô Lãm Nguyệt đã đem chín món đồ gia dụng trong không gian tùy thân của nàng ra quét một lượt, nhưng khi cộng lại chỉ có 25.6 tệ, còn chưa đến 30 tệ?

“…”

Tỷ lệ khấu hao một phần nghìn, có bệnh đúng không? Có phải bị bệnh hay không?

Tô Lãm Nguyệt tức giận đến mức choáng váng đầu óc, cuối cùng nàng đã sử dụng máy quét giá để quét mọi thứ mà nàng thấy...

Năm mươi phiếu bạc mà hôm nay nàng đã thu được.

Siêu thị: “Một tấm giấy vụn, giá cả: 0.”

Cái này cũng không có vấn đề gì, suy cho cùng đây là một triều đại hoàn toàn không tồn tại trong lịch sử, cho nên siêu thị không nhận ra tiền tệ ở đây cũng là điều bình thường.

Nhưng mà khi nàng thử lấy máy quét giá quét khẩu súng của nàng, máy quét giá trực tiếp sáng đèn đỏ lên, hơn nữa còn phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

"Cảnh báo cảnh báo! Xuất hiện vật phẩm cấm! Xuất hiện vật phẩm cấm! Cảnh cáo lần một! Cảnh cáo lần một! Nhắc nhở nhắc nhở, cảnh cáo lần thứ ba sẽ vĩnh viễn đóng cửa quầy nhận hàng."

Tô Lãm Nguyệt không quan tâm đến việc tức giận nữa, nàng vội vàng di chuyển máy quét giá ra khỏi khẩu súng, nhưng ngay sau đó, khẩu súng của nàng đã thẳng thừng biến mất khỏi kệ hàng.

“…”

Bây giờ nàng nghi ngờ một cách hợp lý rằng siêu thị đang xâm phạm trái phép tài sản cá nhân của nàng, nhưng nàng không thể làm gì được nó cả.

May mà đây chỉ là một khẩu súng rỗng, nếu không, nếu những viên đạn ít ỏi còn lại của nàng mà bị tịch thu, nàng thật sự sẽ bùng nổ mất.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt…” Giọng nói của Tiêu Hành dính người từ bên ngoài truyền đến.

Tô Lãm Nguyệt bừng tỉnh trở lại, 25.6 tệ, gạo bán lẻ rẻ nhất trong siêu thị là 2 tệ một cân, tổng cộng nàng có thể mua chưa được 13 cân, cho dù ba người tiết kiệm nhiều hơn, một ngày ít nhất cũng gần một cân đúng chứ? Nhưng cũng không thể chỉ ăn mỗi cơm…

“Haiz!” Tô Lãm Nguyệt thở dài nặng nề một hơi, nàng sao lại cảm thấy cuộc sống ở nơi đây còn thấy khó khăn hơn cả thời mạt thế chém gϊếŧ tang thi nữa vậy.

Sau khi cảm thán, Tô Lãm Nguyệt vẫn quyết định bán hết tất cả đồ gia dụng trong không gian tùy thân, chỉ để lại chiếc tủ lạnh lớn, bởi vì trong ngăn đông tủ lạnh vẫn còn một ít thịt.

Nhưng bây giờ trong không gian không có điện, thịt trong ngăn đông cũng không để được lâu nên cần phải nhanh chóng giải quyết.

“Ta đi lấy ít nước, hai người ở yên chỗ này đừng rời đi.” Tô Lãm Nguyệt nói với Tiêu Hành và Tiểu nãi bao.

Vừa dứt lời, hai người một lớn một nhỏ một trái một phải túm lấy tay áo nàng, đồng thanh lên tiếng:

“Nguyệt Nguyệt.”

“Tỷ tỷ.”

Lúc này, hai người vẫn đang ngồi đó nhìn nàng với ánh mắt đáng thương, Tô Lãm Nguyệt còn hoài nghi rằng hai người họ sắp khóc đến nơi.

Khóe miệng nàng giật giật, một Tiểu nãi bao thì cũng thôi đi, một nam nhân to xác như A Hành cũng ngồi đó làm nũng, thật sự quá…

Trên vẻ mặt u oán đáng thương của nam nhân là một đôi mắt đen nhánh chực chờ sắp khóc nhưng lại không có một giọt nước mắt nào, giống như lưu ly đã được nước mùa thu rửa sạch vô số lần.

Hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trông móng tựa như lưu ly đó nhìn nàng, giống như một chú cún con sợ bị bỏ rơi.

Ngoan ngoãn đáng yêu…

Chưa kể, dùng khuôn mặt xinh đẹp của hắn để làm biểu cảm như vậy không những không phản lại sự hài hòa mà còn rất dễ thương.

Nhưng mê hoặc cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt mà thôi, ngay sau đó Tô Lãm Nguyệt vô tình hất tay Tiêu Hành: “Không được làm nũng! Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta.”

“Hức…” Tiêu Hành tủi thân nức nở một tiếng, trông càng thêm đáng thương hơn nữa.

Tô Lãm Nguyệt: “…”

Nàng xoay người đi mấy bước lại khựng lại, nhưng đầu vẫn hướng về phía trước không quay lại nhìn, nàng nói với hai người ở sau lưng mình: “Lát nữa ta mang thịt về cho các ngươi ăn, ngoan một chút.”

Võ công của Tiêu Hành rất cao thâm, cho nên Tô Lãm Nguyệt cũng không lo lắng an toàn của hai người.

Về chuyện hai người ở chung…

Tiểu nãi bao là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Tiêu Hành? Tiêu Hành… Vừa nghĩ đến Tiêu Hành, trong đầu Tô Lãm Nguyệt hiện ra dáng vẻ hắn từng ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, cùng với bộ dạng đáng thương lúc nhìn nàng, thì, thì cũng rất ngoan đó.

Vì vậy, hai người này ở cùng nhau chắc hẳn không có vấn đề gì đâu.

Tô Lãm Nguyệt vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng nàng lại không biết rằng nàng vừa rời đi, hai người mà nàng cho là ngoan ngoãn đã đồng thời quay đầu nhìn nhau, sau đó đồng thời quay đầu đi, giống như nhìn nhau thêm một cái nữa thì sẽ cay mắt vậy.

Tô Lãm Nguyệt cũng không rời đi quá lâu.

Khi nàng trở về, ngoại trừ miếng thịt trong tay, trên lưng nàng còn đeo một cái gùi được đan bằng dây leo, xung quanh chiếc gùi đều được lót vải chống thấm nước, bên trên cũng được đậy kín.