Doãn Tiểu Mãn xoa xoa thái dương, lúc này cô mới ý thức được mình xuyên qua thành người phụ nữ mới bị phân gia ra khỏi nhà họ Thẩm, và hiện tại bây giờ đang là mùa đông của năm 1964.
“Đại Bảo, sao chỉ có một mình cháu đi nhặt củi? Mẹ kế của cháu đâu, cô ta còn chưa có rời giường sao?”
“Ai u, sao trên đời này lại có đứa trẻ đáng thương thế này!”
“Tôi thấy Đại Bảo cũng không cần trông cậy vào người mẹ kế kia, tôi nghĩ thằng bé nên đưa em gái mình trở về nhà ông bà nội nó thì hơn, dù sao thì hai đứa trẻ cũng được một miếng ăn. Lại nói đến người mẹ kế kia liền nhìn đã biết là người nũng nịu, không làm việc được, có khi hai đứa trẻ đi theo cô ta có ngày chết đói trong phòng cũng không ai biết.”
Ở bên ngoài một đống người đang tụ tập lại, nghị luận ẫm ĩ về chyện nhà của Doãn Tiểu Mãn, bọn họ làm ra động tĩnh lớn như vậy dường như sợ cô đang nằm trên giường đất không nghe thấy nên mới lớn tiếng như vậy, nhưng vốn dĩ nguyên chủ của thân thể này cũng không tính là có nhân duyên tốt đẹp gì ở đây.
Doãn Tiểu Mãn nhíu mày, yên lặng nói thầm trong lòng.
Cô nghĩ nghĩ vẫn là nên rời khỏi giường, liền hướng về phía Nhị Nữu nhẹ giọng nói: “Nữu Nữu, anh trai đã trở về rồi, chúng ta liền đi ngoài nhìn anh trai được không?”
Vừa nhìn thấy gương mặt của cô bé, Doãn Tiểu Mãn liền nhịn không được nhớ đến Tam công chúa còn nhỏ đã mất kia, trong lòng cô lại dâng lên một trận chua xót. Thế nên đối với Nữu Nữu, cô căn bản không có biện pháp nào khống chế mà muốn đối tốt với cô bé.
Nhưng sự thực là, nguyên chủ lúc trước đối với cô bé cũng không có thân cận gì, nên khi nhìn thấy cô muốn ôm lấy chính mình, thân thể của Nhị Nữu liền theo bản năng mà căng thẳng rồi ngả người ra phía sau.
Cơ thể của Nữu Nữu rõ ràng muốn cự tuyệt sự tiếp xúc của cô, nhưng cô bé lại không dám nói ra lời từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ hãi mà trắng bệch.
Doãn Tiểu Mãn dừng một chút rồi thu tay lại, cô quay đầu cầm lấy cái chăn mỏng mình đã đắp trước đó phủ lên người cô bé, lúc này cô hướng Nữu Nữu mỉm cười trấn an rồi chính mình xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa ra nhà chính thì nghe ở cửa có một tiếng vang, sau đó một bé trai khô gầy khoảng năm sáu tuổi từ bên ngoài đi vào, trên lưng cậu bé còn cõng một bó củi mà so với bé còn lớn hơn.
Nhìn thấy cô bé trai có hơi sửng sốt một chút, bước chân cũng tạm dừng lại một lát rồi liền lập tức mang bó củi thẳng hướng phòng bếp mà đi.
Cậu bé thuần thục đỡ giỏ trên lưng xuống, rồi lục trong tủ bếp một hồi, rất nhanh trên tay cậu bé liền cầm ra một cái chén sứ được phủ bằng một lớp vải trắng thô bên trên, liền đưa đến trước mặt Doãn Tiểu Mãn.
Cậu bé còn sợ cô không hiểu ý mình, liền đem cái chén đẩy đẩy đến trước mặt cô, trong ánh mắt của cậu bé còn tràn ngập khẩn trương cùng với thấp thỏm.
Doãn Tiểu Mãn nhìn cậu bé như vậy liền xốc miếng vải bố lên, nhìn thấy bên trong chén là hai cái bánh bột ngô được làm từ lương thực phụ, bánh bột ngô này vẫn còn hơi nóng hẳn là mới được chưng không bao lâu.
Doãn Tiểu Mãn nhìn ra bên ngoài thấy mặt trời vừa nhô lên từ phía đông, cô trầm mặc hồi lâu rồi lúc này mới hỏi: “ Là con nấu sao?”
Bé trai gật gật đầu rồi nhanh chóng rũ mi mắt xuống, bàn tay của cậu bé trong áo bông trong lúc vô thức liền nắm chặt lại.
Doãn Tiểu Mãn đang cố gắng lục lại trong trí nhớ ký ức về thời gian sống chung với hai đứa bé.
Đã qua nữa ngày, cô cũng chỉ có những ấn tượng mơ hồ về khoảng thời gian đó. Hình như lúc vừa mới phân gia, tâm tình của nguyên chủ cũng không được tốt lắm, vì thế cô ấy liền giận chó đánh mèo lên người hai đứa nhỏ.
Cô ấy không chỉ mặc kệ việc ăn uống của hai đứa bé, mà còn động một chút là quát tháo mắng mỏ, cô ấy ghét bỏ hai đứa bé vì cho rằng chính bọn họ đã làm liên lụy đến cuộc sống của cô ấy.