Doàn Tiểu Mãn mơ một giấc mơ, trong mơ cứ lặp đi lặp lại cuộc sống của một cô gái cùng họ cùng tên với cô, nhưng điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng phải cô đã chết rồi hay sao?
Nhẫn nhịn chịu khổ mười tám năm ở trong cung, Doãn Tiểu Mãn rốt cuộc cũng đợi được ngày tân đế lên ngôi đại xá thiên hạ, cũng chính là ngày cô được thả ra ngoài cung, sống một cuộc sống tự do nhưng không may cô bị ngã cái liền cứ thế mà chết đi.
Doãn Tiểu Mãn cũng nhớ không rõ ràng lắm vì cái gì một người đã chết như cô còn thể nằm mơ?
Cô vốn định mở miệng dò hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng vào lúc này tình huống đột ngột chuyển biến, người phụ nữ kia thế nhưng lại nhảy xuống núi, Doãn Tiểu Mãn chưa kịp suy nghĩ liền theo bản năng mà duỗi tay ra muốn kéo cô ấy lại.
Sau đó cô tỉnh lại, chống người ngồi dậy, lúc này cô nhìn xung quanh mới biết bản thân mình đang ở trong một ngôi nhà cũ nát. Trên chiếc giường mà cô vừa nằm phía dưới có trải một chiếc chăn bông mỏng, bông còn bị vón cục vừa thô vừa ráp khiến cho lưng của cô ẩn ẩn đau.
Trong ngôi nhà này, Doãn Tiểu Mãn phóng tầm mắt nhìn cũng chỉ có vài món đồ nội thất bằng gỗ đã bong tróc gần sơn hết, giấy dán trên cửa sổ thì rách nát đã ngả sang màu ố vàng, hoàn cảnh xung quanh tràn ngập không khí u ám, nghèo khổ.
Doãn Tiểu Mãn không nhịn được nhíu nhíu mày, dù sao cô cũng là chưởng sự cô cô của Ngự Thiện Phòng nên đã lâu không ở qua ngôi nhà cũ nát như thế này.
Nhìn hoàn cảnh này, cô nghĩ có lẽ người phụ nữ kia chắc hẳn không chịu được cuộc sống khốn khổ này nên cô ta mới thà chịu chết không muốn tiếp tục cuộc sống khốn cùng này nữa.
Lạch cạch!
Một âm thanh nho nhỏ đã đánh gãy dòng suy nghĩ của Doãn Tiểu Mãn, cô xoay người hướng mắt đến nơi phát ra âm thanh nhưng sau đó cả người cô đều ngây dại.
“Tam công chúa!” Cô sợ hãi kêu ra tiếng.
Chỉ thấy trên giường đất bên kia có một bé gái đang cuộn người lại, nhìn cô bé chắc được khoảng ba tuổi, cả người bé nhỏ nhỏ gầy gầy, cái cằm nhòn nhọn, đôi mắt to tròn cùng với làn da trắng như tuyết kia không phải là Tam công chúa được tiên đế sủng ái nhất thì còn là ai nữa chứ?
Doãn Tiểu Mãn vội vàng từ đầu giường đất bên này bò qua.
“Tam công chúa.”
“Mẹ”
Bé gái kia thấy cô đến gần thì sợ đến mức rụt người lại lui vào trong góc, cả người run lên bần bật, đôi con ngươi đen nhánh của cô bè chậm rãi hiện lên một tầng nước mắt như màn sương giăng kín đôi mắt ấy: “Không dám, Nhị Nữu không dám nữa!”
Doãn Tiểu Mãn vừa nghe những lời này lập tức sững sờ, cô liếc nhìn củ khoai lang bị cô bé hất xuống đất, lúc này cô mới hoàn toàn ý thức được bản thân cô đã không còn ở tại Vương triều Đan Ninh nữa. Mà cô bé trước mắt này là Thẩm Nhị Nữu cô con gái riêng của chồng nguyên chủ được mang về đây khi nguyên chủ ly thân với chồng mình chứ không phải là Tam công chúa của Vương triều Đan Ninh.
Doãn Tiểu Mãn không nhịn được vươn tay xoa xoa mái tóc vừa mỏng vừa vàng hoe do thiếu dinh dưỡng của Nhị Nữu.
Lúc này cô mới ngừng thở hít vào một hơi thật sâu, đem toàn bộ ký ức của nguyên chủ dung nạp vào trong đầu mình.
Sau khi có được toàn bộ ký ức Doãn Tiểu Mãn của thế giới này, cô mới biết được cô ấy cũng là một người số khổ, cô ấy khi còn nhỏ cùng cha mẹ chạy nạn đến thôn Song Quế nên trong thôn này gia đình cô ấy cũng không có người thân nào, lại bởi vì cha mẹ chỉ sinh được một người con gái là cô ấy cũng không có anh em gì nên người trong thôn luôn gọi gia đình cô ấy là gia đình tuyệt hậu.
Lúc bình thường thì rất tốt, một mình cô ấy hưởng hết mọi sự yêu thương, sủng ái của cha mẹ, từ nhỏ cô cũng được cưng chiều lớn lên cũng không có ăn qua khổ nào. Thậm chí cô ấy còn là học sinh duy nhất trong thôn được học đến cao trung.
Nếu không phải thời đại không tốt, hủy bỏ việc thi đại học thì cha mẹ cô ấy đã có thể cho ấy học đến đại học. Nhưng thời gian tươi đẹp sớm qua mau, đầu tiên là mẹ cô ấy, vì bị bệnh cấp tính mà sớm qua đời vào đầu năm, cha cô lại hai tháng sau cũng liền bệnh nặng nằm liệt giường.
Cha cô ấy cũng bởi vì lo lắng Doãn Tiểu Mãn không khả năng một mình trôi qua quãng đời còn lại, nên lão nhân trước khi chết đã nhờ vả bí thư chi bộ thôn hỗ trợ, làm mai cô ấy cho người quân nhân góa vợ Thẩm Thanh Vân vừa mới trở về thôn thăm người thân.
Khi đó vợ của Thẩm Thanh Vân cũng vừa mới mất, một mình anh ấy công tác ở quân đội cũng không có biện pháp nào để nuôi nấng con trai, con gái, nên không thể không thừa dịp nghỉ phép mà mang theo hai đứa bé trở về quê cho cha mẹ chiếu cố giúp.
Lại bởi vì anh ở trong quân đội cưới vợ sinh còn đều là gạt trong nhà lén lút mà làm, nên khi anh bổng nhiên trở về còn mang theo hai đứa trẻ khiến cho Thẩm gia tức khắc gà bay chó sủa, cũng làm anh ấy khỏ xử đến cực điểm.
Đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Thanh Vân lại nghe nói Doãn gia nguyện ý gả con gái một trong nhà cho anh ấy, còn nguyện ý giúp anh ấy chăm sóc hai đứa bé, chỉ cần anh cho cô ấy một nơi dung thân là được, đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh, vì thế anh ấy không nói hai lời liền lập tức đồng ý.
Doãn lão cha cố gắng đến một hơi, thẳng đến khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của hai người bọn họ được gởi đến từ công xã, ông đã chắc chắn rằng con gái mình đã có nơi để dựa vào cho quảng đời còn lại thì ông ấy lúc này mới mỉm cười trút hơi thở cuối cùng mà ra đi.
Nhưng Doãn lão cha làm thế nào cũng không thể nghĩ đến, sau khi ông qua đời được nửa năm thì đứa con gái duy nhất của mình đã bị người Thẩm gia bức bách phải phân nhà sống một mình, Doãn Tiểu Mãn cũng không còn cách nào khác đành phải rời đi Thẩm gia trở về nhà cũ của mình.
Sau khi phân nhà, cô cũng không thể ra đi một mình mà còn phải mang theo hai đữa con riêng của Thẩm Thanh Vân đi cùng.
Nếu Doãn lão cha biết được điều nãy chắc có lẽ ông ấy phải tức giận đến mức đội quan tài mà sống lại.
Nói đến chuyện này, quả thật cũng không phải là lỗi của Thẩm Thanh Vân, tuy rằng lúc kết hôn anh vội vàng quay lại quân đội nhưng cũng không phải là không cho cô thứ gì, ngoài lễ hỏi ba mươi đồng kia ra, anh ấy còn cho cô thêm hai mươi đồng để lo cho đám tang của ba mình.
Nhưng vấn đề cũng từ hai mươi đồng này mà ra…