- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
- Chương 48: Hoa nở hoa tàn (7)
Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
Chương 48: Hoa nở hoa tàn (7)
Giản Minh Thần mang theo Tiểu Ngạn cùng biểu ca Tiểu Ngạn – Chu Hùng, đi trước tìm ba ba Tiểu Ngạn, xem có thể khuyên bảo hắn hay không. Mấy người nói chuyện hơn hai giờ, Giản Minh Thần cuối cùng buông tha cho ý tưởng ngu ngốc này. Ba ba Tiểu Ngạn mười phần là một con bạc, nhi tử tính cái gì, chỉ là công cụ giúp hắn trả nợ mà thôi.
“Thần ca, ta nên làm cái gì bây giờ.” Tiểu Ngạn từ chỗ ở của ba hắn đi ra, trực tiếp trong ngực Giản Minh Thần ô ô khóc lên. Bất lực nghe tiếng khóc, trái tim Giản Minh Thần tan nát rồi. Trên thế giới này như thế nào còn có loại phụ thân như vậy.
“Tiểu Ngạn, ta trước giúp ngươi trả khoản nợ lần này, chính là từ nay về sau ngươi nên làm gì, ba ba của ngươi chắc là không sẽ không bao giờ ngừng, khẳng định còn có lần tiếp theo. Hiện tại ngươi có hai con đường có thể đi, vừa cùng ba ba của ngươi thoát ly quan hệ phụ tử, từ nay về sau không quản chuyện gì phát sinh cũng không liên can tới ngươi. Hai là nghĩ biện pháp kiếm tiền thay ba ba ngươi, điền cái hố không đáy này.” Giản Minh Thần biết rõ có lẽ như vậy đối Tiểu Ngạn vô cùng tàn nhẫn, chính là nếu như kéo thời gian càng lâu bọn họ lại càng bị động, có lẽ Tiểu Ngạn không biết khi nào thì sẽ bị cha của hắn bán đi, lúc đấy hắn muốn cứu Tiểu Ngạn thì cũng phiền toái.
“Thần ca, ta không biết, ta chỉ có ba ba là người thân.”
“Ai, ngươi trước lo lo lắng lắng, tạm thời đến ở trong nhà của ta a, không quản ngươi chọn gì, ta cũng đều không bỏ ngươi.”
Giản Minh Thần giúp nhà Tiểu Ngạn trả nợ, tạm thời Tiểu Ngạn còn là an toàn. Hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy. “Thần ca, chúng ta đi ra ngoài uống một chén a, ta ngủ không được.” Buổi chiều Giản Minh Thần đem Tiểu Ngạn mang về Trang Viên Hoa Hồng, tạm thời để hắn ở đây suy nghĩ tính toán đã.
“Mau ăn cơm tối.”
“Thần ca, trong nội tâm của ta vừa buồn bực vừa sợ, thật muốn uống vài chén.”
“Được rồi, chúng ta tìm một chỗ uống vài chén, nhưng một hồi phải trở về đến, ngươi cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Rượu là thứ kỳ quái, có thể làm cho ngươi cao hứng về sau càng cao hứng, cho ngươi ưu sầu thời điểm càng sầu. Mấy chén rượu mạnh khiến Giản Minh Thần có chút chóng mặt. Buổi chiều một mực tận lực lảng tránh chuyện tình xông lên đầu, hiện tại cậu thật không biết như thế nào đối mặt Kiều Tử Phỉ. Chẳng lẽ bọn họ thật không có tình yêu. Giản Minh Thần tỏ vẻ hoài nghi.
“Thần ca, ngươi biết ta thích ngươi sao?” Tiểu Ngạn đã mắt say lờ đờ mông lung cả thân thể tựa ở trên mình Giản Minh Thần.
“Tiểu Ngạn, ngươi vì cái gì thích ta?” Giản Minh Thần một ngụm uống xong trong chén rượu mạnh, còn đánh một cái rượu nấc. Cậu đương nhiên biết Tiểu Ngạn thích mình, chính là trong mắt cậu Tiểu Ngạn là hài tử đơn thuần, nếu như hắn đi theo mình là không có kết quả. Cậu đối mặt Tiểu Ngạn thời điểm không có loại cảm giác tim đập thình thịch.
“Không có lý do gì, chính là thích ngươi, từ lúc gặp ngươi đầu tiên liền thích.” Tiểu Ngạn ôm lấy eo Giản Minh Thần, cả người ngả vào bộ ngực của cậu.
“Tốt, ta đây đến là muốn nhìn xem Tiểu Ngạn như thế biểu lộ.” Giản Minh Thần khơi mào Tiểu Ngạn, để cằm hắn nhìn thẳng chính mình. Nếu Kiều Tử Phỉ dám nɠɵạı ŧìиɧ vậy cậu cũng không có tất yếu vì anh ta mà thủ thân như ngọc.
“Thần ca.” Tiểu Ngạn nhẹ nhàng gọi Giản Minh Thần, đối với Giản Minh Thần ám hiệu Tiểu Ngạn trong lòng tựa như gương sáng. Hắn rốt cục có thể tìm được Giản Minh Thần, hắn chờ đợi lâu như vậy rốt cục có thể như nguyện.
Giản Minh Thần cũng không biết hôm nay tại sao mình đầu óc động kinh lại mang theo Tiểu Ngạn đi thuê phòng, lúc Kiều Tử Phỉ phá mở cửa phòng thời điểm hắn và Tiểu Ngạn đang nằm ở trên giường, ngón tay của mình còn đang ở trong tiểu động của Tiểu Ngạn.
“md, Giản Minh Thần ngươi dám ở sau lưng lão tử nɠɵạı ŧìиɧ, ngươi muốn chết phải không?” Kiều Tử Phỉ hai con ngươi xích hồng cơ hồ muốn phun ra lửa. Lúc về nhà không thấy bóng dáng Giản Minh Thần, gọi điện thoại tắt máy, Kiều Tử Phỉ có chút sốt ruột, anh và Giản Minh Thần đã hẹn đi ăn cơm tối, cậu không có khả năng bỏ bom anh.
Theo kinh nghiệm lần trước, Kiều Tử Phỉ ở trong điện thoại Giản Minh Thần cài một cái gps định vị, chỉ sợ Giản Minh Thần chơi mất tích anh tìm không thấy người. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền thấy công dụng. Dùng không đến 10 phút Kiều Tử Phỉ đã biết vị trí cụ thể của Giản Minh Thần. Một nhà tửu *** cấp năm sao.
Kiều Tử Phỉ vội vàng tiến đến, tìm người thời điểm biết là Giản Minh Thần cùng một cái nam hài thuê gian phòng, Kiều Tử Phỉ cũng có chút dự cảm bất hảo, tại mở cửa cái kia trong nháy mắt Kiều Tử Phỉ có loại xúc động muốn gϊếŧ người.
Bị Kiều Tử Phỉ một rống, có chút mơ hồ Giản Minh Thần rốt cục tỉnh táo lại, tranh thủ thời gian kéo chăn mền phủ ở thân thể xích͙ ɭõa của hai người. Kiều Tử Phỉ làm cái gì vậy, mang theo Vệ Như tới bắt gian sao? Thật sự là buồn cười.
“Kiều đại tổng tài, ngươi mang theo tiểu tình nhân của ngươi đến quan sát sao? Bất quá ta cũng không có hào hứng, mời ra đi, thuận tiện giúp ta đem cửa phòng đóng lại.” Giản Minh Thần tâm bang bang nhảy loạn, chính là lúc nói chuyện còn là ra vẻ trấn định, trời biết tay phía dưới chăn mền đều là mồ hôi.
“Hỗn đản, ngươi còn dám nói.” Kiều Tử Phỉ một cái đi lên, đem Giản Minh Thần theo trong chăn móc ra, cũng không quản hắn khỉ gió có hay không mặc quần áo, ‘Bành bạch’ liền hướng phía Giản Minh Thần cái mông đập.
“Ngươi hiện tại cánh cứng cáp, còn biết câu dẫn tiểu nam hài, có phải là ta chưa thỏa mãn đủ ngươi.”
“Ta trước kia chính là quá sủng ngươi, ngươi tm rõ ràng dám ở sau lưng ta nɠɵạı ŧìиɧ.” Kiều Tử Phỉ khó thở cũng không quản Giản Minh Thần phản kháng lung tung, giúp cậu bộ quần áo. Anh hiện tại thầm nghĩ đem Giản Minh Thần kéo về nhà hảo hảo giáo huấn một phen. Anh không có nghĩ đến Giản Minh Thần sẽ ở sau lưng mình nɠɵạı ŧìиɧ, còn là ở mặt trên.
“Hỗn đản, ngươi làm ta đau, thả ta ra thả ta ra.” Giản Minh Thần dưới ba ánh mắt bị đánh mông, vừa tức vừa thẹn, đó là trò đùa của cậu và Kiều Tử Phỉ mỗi khi xúc động, Kiều Tử Phỉ lúc động tình đặc biệt thích đập pp cậu, nhưng là bây giờ loại tình huống này bị đánh pp Giản Minh Thần trong nội tâm không thể nói cái gì tư vị. Bị náo như vậy, ngược lại tỉnh rượu hơn phân nửa, cậu thật hận không thể tìm khối đậu hũ đâm chết.
Vệ Như đứng ở cửa ra vào nhìn xem hai người mắng véo lẫn nhau, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, một bộ tiểu nhân đắc chí, cười đến khủng bố. Giản Minh Thần đây là ngươi tự gây nghiệt không thể sống, xem ra ông trời cũng đang giúp ta. Phỉ hận nhất là phản bội hắn. Lần này không cần mình ra tay hai người bọn họ cũng tự phân.
Tiểu Ngạn bị Kiều Tử Phỉ đột nhiên xông vào, sợ đến choáng váng, mắt thấy chuyện sắp nấu gạo thành cơm lại bị Kiều Tử Phỉ toàn bộ can thiệp. Tiểu Ngạn hận đến cắn răng.
Giản Minh Thần cơm tối không có ăn, còn uống một bụng rượu, lại cùng Kiều Tử Phỉ hung hăng đánh một trận. Giản Minh Thần một bộ như cá chết đồng dạng bị Kiều Tử Phỉ ném đến trên giường, một chút khí lực cũng không có.
Trong lòng của cậu hận a, thể chất của cậu hẳn là xem như tương đối khá, nhờ ôn tuyền cải tạo qua, còn mỗi ngày kiên trì rèn luyện, chính là vì cái gì cùng Kiều Tử Phỉ so chiêu hắn cơ hồ không thể phản kháng. Thật sự là tức chết người.
Giản Minh Thần còn đang buồn bực cậu vì cái gì đánh không lại Kiều Tử Phỉ. Mà Kiều Tử Phỉ cũng tại tâm tư vì cái gì Giản Minh Thần muốn đi ra ngoài tìm tiểu nam hài, chẳng lẽ em ấy muốn làm công sao? Anh có chút không rõ Giản Minh Thần tại sao phải nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng lẽ anh còn chưa đủ thương cậu sao?
Hai cái mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, một người nằm một người đứng, cả buổi đều không có người mở miệng nói chuyện.
“md, ngươi cứ như vậy muốn thượng người khác.” Kiều Tử Phỉ hôm nay hoàn toàn không để ý phong độ thân sĩ, liên tục bạo thô khẩu. Anh thật bị Giản Minh Thần làm cho giận điên lên.
“Ngươi tránh ra, đừng đυ.ng ta.” Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ kéo lập tức tức giận điên rồi, một cái đánh tay Kiều Tử Phỉ.
“A, bây giờ còn ghét bỏ ta, lão tử ngày hôm qua thượng ngươi không thoải mái sao.” Y phục Giản Minh Thần vốn đã bị kéo lỏng, cậu từ trong khách sạn bị Kiều Tử Phỉ bắt trở lại thậm chí không có mặc qυầи ɭóŧ, hiện tại dưới quần chỉ có trống rỗng.
Kiều Tử Phỉ một tay đè lại cánh tay không ngừng lộn xộn của Giản Minh Thần, một tay tham tiến trong quần, một phát bắt được Giản Minh Thần, hung tợn đạo: “Nói, ngươi cùng cái tên Tiểu Ngạn kia thượng qua mấy lần giường.”
Kiều Tử Phỉ ra tay thật nặng, Giản Minh Thần đau nhức hít vào ngụm khí lạnh: “Hỗn đản buông tay, đau chết.” Mệnh căn tử đang ở trong tay người ta, Giản Minh Thần cũng không dám lộn xộn, chỉ có thể ngoài miệng mắng xuống.
“Đau không? Ta chưa phát giác ra, Thần ngoan ngoãn nói cho ta biết, ngươi trước kia từng làm công sao?” Giản Minh Thần thầm mắng không phải ngươi đương nhiên ngươi không đau.
“nnd Kiều Tử Phỉ, ngươi quản ta làm gì.” Kiều Tử Phỉ buồn bực, anh nhớ 419 trước đây Giản Minh Thần giống như nói mình là lần đầu tiên. Khiến cho anh lúc đấy rất hào hứng.
Nhưng là bây giờ nói cho Kiều Tử Phỉ trước kia Giản Minh Thần là công cùng người khác lăn qua giường, anh có chút không thể tiếp nhận. Tham muốn chiếm giữ mãnh liệt không cho phép Giản Minh Thần cùng bất kỳ nam nhân nào. Chính là trước kia cũng không được. Ý nghĩ như vậy tuy nhiên thoạt nhìn rất trắng trợn, chính là Kiều Tử Phỉ tuy chỉ số thông minh rất cao, nhưng EQ thì chưa chắc.
“Không nói sao?” Kiều Tử Phỉ tăng lớn độ mạnh yếu trên tay, chứng kiến Giản Minh Thần mặt đỏ lên, kéo kéo khóe môi. Anh có rất nhiều biện pháp cạy mở miệng của Giản Minh Thần.
“A…… Kiều Tử Phỉ ngươi tên hỗn đản này.”
“Càng hỗn đản ngươi còn không có trông thấy.” Kiều Tử Phỉ buông ra tiểu gậy gộc Giản Minh Thần, dùng sức kéo quần dài xuống. Không đợi Giản Minh Thần kịp hiểu tình hình, tiểu gậy gộc của Kiều Tử Phỉ trực tiếp tiến nhập tiểu động căng hẹp của Giản Minh Thần.
“A…… Đau, ngươi mau ra.” Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ cùng một chỗ lâu như vậy đây là lần đầu tiên Kiều Tử Phỉ làm đau cậu. Hơn nữa đau đớn khiến cậu muốn một tát chụp chết Kiều Tử Phỉ, anh ta quả thực chính là ác ma.
“Đau không? Đây chỉ là chút khởi động mà thôi.” Kiều Tử Phỉ theo bên cạnh đem cà vạt buộc tiểu gậy gộc của Giản Minh Thần, dùng sức lôi kéo, khiến cho tiểu gậy gộc Giản Minh Thần căng cứng.
“Ô ô, Kiều Tử Phỉ ngươi thả ta ra.” Giản Minh Thần rất không có tiền đồ khóc, không phải cậu khuất phục, thật sự rất đau.
“Hiện tại khóc giống cũng đã muộn.” Hung hăng động phần eo, dũng đạo khô khốc làm cho Kiều Tử Phỉ cũng không thoải mái, “A…… Hỗn… Trứng… Đau chết ta, thả ta ra, a…… Không cần phải a a.” Đối với Giản Minh Thần mà nói đây là cực hình, cậu một chút cảm giác cũng không có, duy nhất có chỉ có đau nhức đau nhức.
Nghiêm chỉnh cả buổi tối, Kiều Tử Phỉ chồng chất nhiều tâm trạng, tuy cuối cùng anh biết được Giản Minh Thần ngoại trừ lần này mới chạm đến địa phương khác, còn lại tất cả đều là của anh, nhưng là anh đã khi dễ Giản Minh Thần cũng khi dễ đến cùng, nhìn xem Giản Minh Thần ở dưới thân khóc cầu khẩn, anh liền đặc biệt hưng phấn. Đè nặng gây sức ép cho Giản Minh Thần đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Hai người giằng co một buổi tối giống như đều giúp nhau tỉnh lược những chuyện khác. Giản Minh Thần không có chất vấn chuyện giữa Kiều Tử Phỉ cùng Vệ Như, mà Kiều Tử Phỉ coi chuyện vừa rồi thành Giản Minh Thần trước đây là công, giờ bị khuất phục dưới thân mình, lại không thể phản công, vừa lúc say rượu nên mới cùng Tiểu Ngạn lên giường. Đây không phải Thần không thương mình, lúc nãy anh cũng đã khiến cho Thần khóc hô nói yêu mình.
Giản Minh Thần là bị đau nhức làm tỉnh, vị trí nào đó làm cậu đau đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn một chân đạp cái kẻ đang ôm cậu ngủ say. Cậu đã không còn nhớ đêm qua Kiều Tử Phỉ hỏi qua cậu chuyện gì, cậu chỉ là trong tiềm thức trả lời vấn đề của Kiều Tử Phỉ.
Thân thủ theo trên tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, Giản Minh Thần muốn nhìn một chút mấy giờ rồi. Vừa khởi động máy điện thoại liền chấn động không ngừng, Vân Dịch Chi phát đến vài chục tin nhắn tới. Giản Minh Thần không có xem tin nhắn, cầm lấy điện thoại khập khiễng đi đến toilet gửi điện trả lời lời.
Vừa đi vừa mắng Kiều Tử Phỉ là cầm thú. Nếu không phải về sau cậu cầu Kiều Tử Phỉ cho cậu thuốc mỡ, phỏng chừng hôm nay cậu liền một đầu ngón tay đều không nhúc nhích được a. Giản Minh Thần trong lòng lần nữa quyết định từ nay về sau nhất định phải nghiên cứu chế tạo ra thuốc mỡ lợi hại hơn, như vậy sau này mình cũng ít chịu khổ một chút
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam
- Chương 48: Hoa nở hoa tàn (7)