Tại Đêm Khuya làm việc vài ngày, Giản Minh Thần cũng đã thích ứng với các phương thức làm việc trong quán. Lôi được điều sang làm bartender ca B. Sau giữa trưa nắng nóng cơ hồ như muốn phơi khô người. Giản Minh Thần một mình đứng ở quầy bar lau ly cốc, trước 8 giờ tối khách đến quán đều là đàm công việc hoặc là đợi người, cũng có mấy nhân viên thừa dịp buổi chiều không có việc đến đây thả lỏng. Thời điểm này rất ít gặp phải khách nhân không tốt.
Ba Giản cùng mẹ Giản ly hôn, sau đó, mỗi tuần mẹ Giản đều gọi điện thoại cho anh, hỏi một chút cuộc sống của anh, cũng rất ít đề cập ba Giản. Bà lại bắt đầu yêu, rất có thể lập tức kết hôn, mỗi lần như thế anh đều trả lời cho có lệ. Kiếp trước phụ mẫu Tư Đồ Ninh cũng như vậy, tuy sống chung mấy chục năm nhưng sớm bằng mặt không bằng lòng. Anh chán ghét bọn họ, nếu như không phải Giản Vân Phong vẫn đối với Lạc Lạc hảo, có khả năng anh đã sớm ôm Lạc Lạc đi ra ngoài ở.
Thượng đế đối với anh không tệ, cho anh một hòn đảo trong mơ, cho anh một cuộc đời mới. Mỗi ngày bận rộn không phải rất tốt sao? Nhìn xem sân nhỏ mỗi ngày biến đổi, hoa hồng đều nở rộ. Các màu cây tường vi cũng leo đầy tường viện. Hiện tại mới chân chính là Trang Viên Hoa Hồng, đây chính là chính mình một tay trồng, ngẫm lại cũng rất có cảm giác thành tựu.
Giản Minh Thần còn đang đắc ý trong lòng, không có lưu ý trên quầy bar đã có một người nam nhân đang nhìn anh.
Kiều Tử Phỉ thật không ngờ trong một buổi chiều nóng bức như này, lại lần nữa gặp tiểu tử này, lần trước đến Z quốc hắn quả thật muốn tìm Giản Minh Thần, bất quá hắn quá bề bộn nên không có thời gian. Hôm nay nếu như không phải Tiêu Nham cứng rắn kéo hắn đến quán bar, chắc bây giờ hắn vẫn còn đang trên bàn làm việc bận rộn với đống giấy tờ.
Tiêu Nham nói là mới tuyển bartender, pha rượu phi thường tốt nên muốn hắn đến nếm thử. Lúc tiền vào, Kiều Tử Phỉ liền phát hiện đứng ở quầy bar ngốc ngốc là Giản Minh Thần. Thoạt nhìn hình như là đang lau ly cốc, nhưng nhìn đôi mắt lại như đang thả hồn ở đâu đó.
“Ngươi đã lau đến 15 phút còn chưa sạch sao?” Kiều Tử Phỉ tay phải chống cằm, tựa ở trên quầy bar nhìn Giản Minh Thần ngẩn người, lộ ra nụ cười vô hại.
“A…” Giản Minh Thần bị người vừa hỏi có chút phản ứng không kịp. Chờ anh nhìn về phía Kiều Tử Phỉ lại càng kinh ngạc, con mắt mở thật to, miệng còn hơi hơi bảo trì khi nói tiếng “a”.
“Ha ha, ngươi thật sự rất đáng yêu.” Kiều Tử Phỉ không để ý hình tượng cười rộ lên.
Nhìn Kiều Tử Phỉ cười to, Giản Minh Thần hết chỗ nói rồi. Người nam nhân này là con chim công mình gặp trên phi trường sao? Hôm nay hắn mặc một kiện áo màu đỏ sậm, có lẽ là bởi vì trời nóng nên ống tay áo bị cuốn lên. Trên tay là một cái bật lửa màu bạc đang không ngừng lật chuyển. Giản Minh Thần hừ nhẹ, không hổ là chim công, lần trước áo hồng lần này áo đỏ, thật sự là huênh hoang. Cũng không phải muốn kết hôn mặc màu đỏ làm cái gì. [Tác giả: là màu đỏ sậm, không phải đỏ thẫm a]
Giản Minh Thần không đếm xỉa Kiều Tử Phỉ đang cười: “Tiên sinh uống rượu gì?” Kiều Tử Phỉ thấy tiểu gia hỏa mất hứng, cũng không cười nữa: “Nghe nói ngươi biết pha chế ‘Fallen Angels’, cho ta một ly nếm thử.”
“Chờ.” Giản Minh Thần lưu loát bắt đầu pha chế rượu, trong lúc pha chế, Giản Minh Thần giống như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng.
Giản Minh Thần hiện tại tựa hồ quên giấu dốt, trực tiếp dùng phương thức chế rượu trước kia chế cho Kiều Tử Phỉ. Đối với con chim công này anh có chút không chắc canh. Không phải là Giản Minh Khê tìm người đến làm khó anh chứ. Tháng gần nhất Giản Minh Khê đã tới mấy lần, luôn tìm anh gây phiền toái, tuy nhiên đều là Tiêu Nham giúp anh giải quyết, nhưng như vậy cũng không phải cái biện pháp a. Hơn nữa nhìn bộ dáng nam nhân này cũng không phải dễ đuổi a.
Kiều Tử Phỉ có chút tò mò, lúc này Giản Minh Thần một chút cũng không giống một người 20 tuổi. Mới có 20 tuổi, trẻ người làm sao có khả năng có thủ pháp như thế này. Đôi tay trắng nõn kia trên không trung tung bay, làm cho Kiều Tử Phỉ giống như đui mù con mắt.
Kiều Tử Phỉ uống xong ‘Fallen Angels’, trong nội tâm nổi lên gợn sóng, thiếu niên này tựa hồ ẩn tàng rất nhiều bí mật. ‘Fallen Angels’ là do bậc thầy điều chế rượu – Adrian phát minh ra, hơn nữa cách điều chế không truyền ra ngoài, nghe nói còn cần thủ pháp đặc thù mới có thể thành công điều chế ra ‘Fallen Angels’. Mà hắn may mắn được thử qua ‘Fallen Angels’ do chính Adrian điều chế, cùng Giản Minh Thần điều chế không có sai biệt. Trong tư liệu về Giản Minh Thần không có đề cập anh có thể pha chế rượu. Tiểu gia hỏa chính là càng ngày càng thú vị. Nhìn xem Giản Minh Thần tại quầy bar bận rộn, Kiều Tử Phỉ khóe miệng lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Không biết người nào đã từng nói: Khi bạn cảm thấy một người nam nhân thần bí thì bạn sẽ rất rất dễ yêu người đó.(kiểu thần bí -> tò mò -> tìm hiểu -> tiếp cận -> đốt lên tình cảm:”>). Mà Kiều Tử Phỉ tựa hồ cũng không có ý thức được điều đó.
Tiêu Nham từ trong văn phòng đi ra liền thấy được nụ cười của Kiều Tử Phỉ, đột nhiên cảm giác quán rượu này có chút lạnh. Người khác sẽ không có cảm giác gì mà cho đấy là nụ cười vô hại nhưng Tiêu Nham là cùng Kiều Tử Phỉ lớn lên từ nhỏ nên cậu biết rõ, sắp tới lại có người chuẩn bị gặp xui xẻo.
Vỗ bả vai Kiều Tử Phỉ: “Lão đại ngươi đừng gây họa cho bảo bối của ta a, hiện tại khách đến quán ta đa phần đều vì Tiểu Thần mà tới, kỹ thuật pha chế rượu của cậu ấy thật không có chỗ chê.” Tiêu Nham thuận thế ngồi vào bên cạnh Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần cấp Tiêu Nham một cái mỉm cười hỏi thăm.
“Tốt lắm, rượu ta đã uống, ta đi trước, buổi tối còn có yến hội. Về phần bảo bối của ngươi, ha ha” Vừa nói Kiều Tử Phỉ vừa trực tiếp đi ra quán bar, vẫn không quên quay đầu lại nhìn thoáng qua Giản Minh Thần.
Nhưng bây giờ Tiêu Nham buồn bực, Kiều Tử Phỉ không thương mỹ nữ nhưng lại thích nam hài xinh đẹp, mà Giản Minh Thần lại là cực phẩm mỹ nam, cậu có thể không buồn bực sao? Vạn nhất Kiều Tử Phỉ coi trọng, nhất định sẽ đem anh bắt đi nuôi nhốt trong nhà, vậy cửa hàng cậu làm sao bây giờ. Trọng yếu hơn là cậu vẫn muốn Giản Minh Thần dẫn Giản Minh Khê đến a.
Tháng 6 đã bắt đầu rất nóng, Giản Minh Thần dậy ngày càng sớm, qua 5 giờ liền đứng dậy chạy bộ, lúc này là lúc yên tĩnh nhất, không có một chiếc xe nào chạy qua, đường phố trở thành nơi Giản Minh Thần một người độc hưởng.
Lộ tuyến chạy bộ của Giản Minh Thần càng lúc càng lớn, trước kia cũng chỉ theo đường từ trên núi xuống chân núi, trải qua rèn luyện mấy tháng ở Mộng Tưởng đảo, hiện tại anh đã “xưa đâu bằng nay”, bắt đầu chạy vòng quanh núi, phía sau núi ven biển, có một đoạn đường gỗ nhỏ, đây là đoạn đường Giản Minh Thần thích nhất.
Cầm lấy khăn đeo trên cổ lau mồ hôi, Giản Minh Thần thả chậm tiến độ, mùi gió biển mằn mặn đập vào mặt, Giản Minh Thần ngẩng đầu lên thậm chí có thể trông thấy gian phòng của mình, trên cửa sổ chỗ còn có một chậu hoa hồng trắng.
Mùi gió biển mằn mặn mang theo mùi máu, Giản Minh Thần bịt mũi, sáng sớm mùi máu tươi từ đâu đến. Giản Minh Thần tìm một vòng cũng không có phát hiện cái gì, còn tưởng rằng chính mình vừa rồi ngửi thấy sai rồi, đang muốn đi, phía con đường gỗ truyền đến tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.
Ở trên đoạn đường gỗ có một hài tử toàn thân ướt đẫm, ăn mặc rách nát xuất hiện ở trước mặt Giản Minh Thần. Sở dĩ nói là hài tử, bởi vì khi anh nâng người lên thì rất bé, là bộ dáng tầm 14 – 15 tuổi. Mặc rất quần áo vận động bình thường, vải vóc rất kém, xem xét chính là hàng vỉa hè.
Nhẹ nhàng nâng cậu bé dậy, trong bụng một cái lỗ máu màu đen lộ ra, xem ra cậu bé đã bị thương được một thời gian ngắn, vết máu tươi cũng đã chuyển sang màu đen. Giản Minh Thần không phải là người lương thiện, đã từng là người của Tu La môn thì làm sao còn có thể thiện lương.
Nhưng là hôm nay Giản Minh Thần rất muốn cứui nam hài này, hẳn là cậu bé từ trên biển dạt tới, lại còn có thể sống sót, thì hẳn là ông trời cũng chưa muốn cậu bé chết, tựa như chính mình hồi trước.
Đem nam hài dìu vào Trang Viên Hoa Hồng, đặt ở cậu bé gian phòng cách vách. Anh không hy vọng Lạc Lạc chứng kiến người như vậy, máu tươi là dơ bẩn, không thể để cho nó dơ mắt của Lạc Lạc. Đem cậu bé ẵm tới phòng tắm, cởi ra quần áo rách rưới, tận lực tránh đi vết thương do bị súng bắn, đem toàn thân rửa sạch sẽ.
Nam hài lớn lên rất đáng yêu, chỉ là nhìn miệng vết thương mà giật mình, làm cho người ta cảm giác quá mức đáng sợ. Cậu bé hẳn là bị người ngược đánh qua, phía sau lưng tất cả đều là vết thương bầm tím. Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, hài tử khả ái như thế, là ai nhẫn tâm như vậy.
Nam hài trên mình không có bất kỳ thứ gì đại biểu thân phận, ở cổ chân chỉ có một khối ngọc phiến nho nhỏ bị dây đỏ buộc lên, lờ mờ có thể nhìn rõ ràng chữ khắc trên mặt: “Vân Minh.” Đây có lẽ là tên của cậu bé a.
Trở lại Mộng Tưởng đảo lấy ra vài thùng nước, bây giờ chỉ có nước suối mới có thể cứu cậu bé, hy vọng ý chí của cậu bé đủ kiên cường. Nếu như cậu bé một lòng tìm chết, phỏng chừng thần tiên cũng cứu không được. Giản Minh Thần không phải bác sĩ, chỉ dựa vào kinh nghiệm kiếp trước thường xuyên giúp Lăng Dạ xử lý miệng vết thương, đem viên đạn trong bụng nam hài lấy ra.
Máu tươi nhuộm đỏ sàn phòng tắm, hương vị nồng đậm hơn làm cho Giản Minh Thần muốn nôn mửa. Anh vốn đã sắp quên hương vị máu tươi. Đem nam hài bỏ vào bồn tắm lớn đựng nước suối, sống hay chết liền nhìn bản thân ngươi đi.
Giản Minh Thần tranh thủ thời gian rửa phòng tắm, cũng đi Mộng Tưởng đảo hảo tắm một cái, sau đó mới đi làm điểm tâm cho Lạc Lạc cùng Giản Vân Phong.
“Cha, ngươi nói Lạc Lạc khai giảng liền học lớp một có phải là có chút sớm không? Bé vẫn chưa tới ba tuổi.”
“Không có chuyện gì, Bắc Bắc đã phái một giáo sư đi theo chiếu cố toàn bộ hành trình, sẽ không xảy ra vấn đề, Lạc Lạc là hài tử thông minh nên cũng không đáng lo. Đúng không Lạc Lạc?” Giản Vân Phong sờ sờ Lạc Lạc ở một bên đang ngoan ngoãn ăn cơm.
“Ân, gia gia nói rất đúng, ba ba, Lạc Lạc rất thông minh nha, lão sư giảng lần thứ nhất Lạc Lạc nghe đều hiểu, Lạc Lạc muốn nhanh chóng lý giải cái cầu này.”
“A, cái gì cầu?”
“Ha ha…” Giản Vân Phong không kể hình tượng cười ha hả: “Là địa cầu, gần đây Lạc Lạc đang học địa lý, bé nói bé muốn đi đến khắp nơi trên toàn cầu.”
“Lạc Lạc muốn cùng đại ca ca, đại tỷ tỷ cùng học tập một chỗ sao?”
“Ân, thích, bọn họ đều chiếu cố hảo Lạc Lạc, còn có cả tỷ tỷ thích niết mặt của Lạc Lạc, Lạc Lạc ghét các nàng.”
Giản Minh Thần có chút buồn bực, anh cùng con lại cùng vào một trường, thật đúng là quái dị. Điểm tâm qua đi, Lạc Lạc bị Giản Vân Phong đưa đi nhà trẻ. Trang Viên Hoa Hồng chỉ còn Giản Minh Thần.
Nhìn thoáng qua nam hài trong bồn tắm, còn chưa có tỉnh, bất quá hô hấp dường như vững vàng hơn nhiều. Chăm chú cau mày, vẻ mặt thống khổ. Máu vết thương ở bụng sớm đã ngưng chảy, bất quá thoạt nhìn còn rất là khủng bố.
“Ai, tiểu gia hỏa hảo hảo sống sót a, không có gì mà qua không được hết, hận cũng tốt, yêu cũng tốt, nếu như chết thì cái gì cũng không còn.” Nói xong Giản Minh Thần liền xoay người ra khỏi phòng tắm, trở lại Mộng Tưởng đảo.
Mấy ngày hôm trước trồng trúc, cơ bản đã thu hoạch xong chất đống tại bên cạnh cái ao. Nhiệm vụ sáng hôm nay của anh chính là kiến tạo trúc phòng. Không thể không bội phục uy lực của mạng, cái gì cũng có thể tìm thấy, Giản Minh Thần cũng đã tìm được một số đồ án đơn giản của trúc lâu.
Trúc lâu cấu tạo theo hai tầng, lầu một là phòng khách, lầu hai là nơi sinh hoạt, tại lầu hai còn có thiết kế một cái sân phơi nho nhỏ, đứng ở sân phơi trông về phía xa có thể trông thấy hồ hoa sen cùng cầu vồng ở Mộng Tưởng đảo, đương nhiên những thứ kia đều là Giản Minh Thần tăng thêm.
Nghĩ là một chuyện dễ dàng, không cần hai tay, có thể chứng kiến một cây trúc tự nhảy múa, tự giúp nhau chất chồng, tự chính mình đứt gãy, đây cũng là một chuyện rất thú vị. Trúc lâu xanh biếc mang đến cho người một loại cảm giác tươi mát, bốn phía xung quanh cũng trồng thêm một ít trúc, xuyên thấu qua là có thể trông thấy trong rừng trúc nở rộ mấy đóa hoa dại.
Ngồi ở lầu hai, Giản Minh Thần nhìn ngắm Mộng Tưởng đảo, trong này đã bị mình chiếm hết, mảng rừng cây ăn quả lớn, trong đó là đàn gà tự chạy loạn. Cái ao mình tạo ra giờ cũng đầy tôm cua cá. Rau dưa tươi sạch phát ra mê người. Đây hết thảy đều là kiệt tác của anh, Giản Minh Thần. Anh cũng không phải cái gì cũng không thể làm.