Chương 50:

----

Thẩm Diễm Hồng tức đến mặt đỏ bừng.

Chờ buổi tối, khi Cẩm Nhiên trở về nhà, cô còn muốn xem ở thời đại này thì như thế nào là ra ở riêng.

Nhưng mà cô không ngờ là việc phân chia đã xong xuôi cả rồi.

Tất cả những gì còn lại là mọi người ăn cơm cùng nhau trước khi ra ở riêng.

Cẩm Nhiên nhỏ giọng hỏi mẹ cô:

"Mẹ, con không biết rốt cuộc phân gia ra sao! Sao không đợi con trở về, con muốn có cảm giác tham dự cũng không được."

Vương Thúy Phân liếc nhìn Cẩm Nhiên, kinh ngạc nói:

"Con tham gia làm cái gì? Con giống như một hạt đậu nhỏ, còn không được vào nhà, lát nữa đám người trưởng thôn đến nhà ăn, mẹ sẽ gói phần cho con, con ngoan ngoãn ở trong phòng nha, đừng ra ngoài."

Đây là mẹ cô đang xem thường cô, khiến cô mất hứng.

Cho đến khi Vương Thúy Phân lấy trộm cho cô vài miếng thịt, lúc này Cẩm Nhiên mới cười ha hả bưng bát trở về nhà.

Chiều tối đến, tất cả mọi người đã đi rồi, Cẩm Nhiên tò mò đi tìm ba cô, ba cô đang im lặng tựa vào bên cạnh nhà xí nhìn bầu trời chiều.

Cẩm Nhiên: ". . . .. "

Ba cô chưa bao giờ có dáng vẻ khó hiểu như vậy.

"Ba, ba đứng đây tự hỏi cuộc sống có gì thú vị phải không?"

Ba Thẩm buồn bã nói:

"Vừa rồi ba ngồi xổm đến tê chân, bình tĩnh đi, không phải con muốn đi chứ? Đợi lát nữa đi! Bốc mùi quá."

Cẩm Nhiên: ". . . ." c

Thật sự là ngàn vạn lần không thể nghĩ tới.

"Ba, ba nói cho con nghe một chút đi, tình hình nhà chúng ta ra ở riêng thế nào ạ?"

"Cũng không có gì đâu, lúc trước ông nội con có người ta thuê nền đất ở trong thôn, vừa lúc bây giờ không phải ngày mùa, đến lúc đó, tìm những người này, đưa cho họ chút tiền, nhà chúng ta thu dọn, cùng nhau chuyển đến đó khi xong việc."

"Vậy nhà của chúng ta ở đâu ạ!"

"Ai, vận của ba không tốt, tổng cộng có ba chỗ, hai chỗ ở gần nhà cũ, một chỗ ở ngay chân núi.

Ba và bác cả, bác hai của con bốc thăm, sau đó chúng ta lấy vị trí nhà mới lại là ở chân núi.

Nhưng mà con gái à, con cũng đừng lo lắng, chỗ này cũng có ưu điểm, đất rộng lắm, cũng không có ai khác, chúng ta còn có thể khai hoang ra bên ngoài, có nơi ở rộng rãi."

Cẩm Nhiên: ". . . .. "

Đã nói ông trời là thân thích của cô mà.

Nghĩ lại xem nào, không có ai khác ư? Vậy thật đúng là nhiều đất dụng võ.

Ba Thẩm còn nói:

"Con gái à, ba và mẹ con rất lo lắng cho con, ba và mẹ con đều phải đi làm, lúc trở về chỉ có thể nghỉ ngơi, con có thể điều chỉnh, con có thể chuyển trường được không."

Cẩm Nhiên không muốn, cô nói thẳng:

"Con phải ở lại trong nhà, con cũng không đi theo hai người đến huyện được.

Chờ khi con vào cấp 3, con có thể đến, nếu không, lúc ở nhà rảnh rỗi, con còn có thể kiếm thêm điểm công, một công đôi việc."

Ba Thẩm lại buồn bã nói:

"Chờ ba và mẹ bàn bạc đã."

Cẩm Nhiên là kiên quyết không đi theo gia đình, đến huyện sẽ không còn chút tự do nào, cô còn có không gian, đúng rồi còn có Đấu Kim nữa.

Cô cũng là mẹ của nó, cô không thể bỏ lại Đấu Kim.

Vương Thúy Phân cũng buồn phiền, hơi mơ hồ nói:

"Nếu chúng ta vài năm không trở về? Để con ở nhà một mình tôi thấy lo!"

Ba Thẩm cũng thở dài.

"Ba mẹ, hai người ngủ chưa?"

Cẩm Nhiên gõ cửa hỏi.

"Vào đi, chưa ngủ đâu."

Sau khi vào nhà phòng, Cẩm Nhiên trực tiếp ngồi lên giường, khoanh chân thật nghiêm túc, biểu hiện giống như một lão bà nông thôn vô cùng thành thạo.

Vương Thúy Phân buồn cười hỏi:

"Con làm gì vậy, sao tạo dáng kỳ cục thế."

Cẩm Nhiên cười không ngừng:

"Mẹ, hôm nay ba con nói với con, hai người lo lắng con ở nhà một mình không được, nhưng mà con thật sự không có vấn đề gì đâu, hai người xem"

Sau đó Cẩm Nhiên đưa tay ra, trong tay cô có một hòn đá, cô dùng lực làm vỡ hòn đá.

Ba Thẩm, Vương Thúy Phân: ". . . ."

Lập tức Vương Thúy Phân cả giận nói:

"Con nhóc chết tiệt này, đá của con vỡ sẵn rồi, làm trò hả, con muốn chọc mẹ tức chết à."

Cẩm Nhiên có chút chột dạ dựa vào cạnh giường, rải đều mảnh vụn trong tay xuống đất, rồi cô cẩn thận cười làm lành:

"Mẹ đừng giận, cái này con muốn cho hai người biết con mạnh mẽ mà thôi, hai người yên tâm đi, một mình con vẫn có thể sống tốt."

Vương Thúy Phân vẫn đang bối rối thì ba Thẩm nói:

"Được rồi, hiện tại nhà còn chưa dựng, nếu con vẫn nhất quyết phải ở nhà, thì nhà của chúng ta phải có hàng rào cao, như vậy cũng an toàn."