Chương 45:

-----

Trước khi rời đi, Cẩm Nhiên nói với ba Khúc: “Chú Khúc, cháu nghĩ chú nên ra chợ đặc biệt là ở các nhà ga để tìm những kẻ chuyên buôn bán người, cháu cảm thấy chuyện lần này nhất định có âm mưu, hơn nữa còn liên quan tới nhóm buôn người này.”

Ba Khúc nghiêm túc gật đầu cảm ơn.

Khi họ rời khỏi nhà thì đã là giữa trưa, Vương Thúy Phân nói:

“Vừa hay, chúng ta sẽ đi đón anh của con, sau đó sẽ tới nhà hàng quốc doanh ăn một bữa thật ngon.”

Cẩm Nhiên vung tay hét lớn: “Quá tuyệt!”

Người nhà họ Khúc tiễn họ ra về, bà cụ Khúc liền nói:

“Thẩm gia thật tốt bụng, sau này chúng ta chính là người một nhà, huống hồ họ còn cứu Đoàn Đoàn. Nhà chúng ta nhất định không được quên.”

Mẹ Khúc cũng đồng ý nói: “Được, đến lúc đó mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả, chúng ta xem thử có giúp họ được gì không.”

Ba Khúc trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy nói:

“Mọi người ăn cơm đi, tôi đi gặp ba, chắc bây giờ ba họp xong rồi, tôi sẽ nói với ông ấy chuyện này.”

. . . . . .

Sau khi Cẩm Nhiên ăn cơm xong với anh trai xong, cô rất không nỡ mà nói lời tạm biệt, đôi mắt của Thẩm Thông và Thẩm Minh đều ửng đỏ.

Thẩm Thông nói:

“Em gái, đợi đến khi chúng ta nghỉ mát quay về, anh sẽ dẫn em lên núi hái hạt dẻ, anh biết một chỗ vô cùng bí mật, đảm bảo không có người nào biết!”

Thẩm Minh cũng nói: “Anh cũng biết một chỗ khi về đêm rất đẹp, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi.”

Cẩm Nhiên vô cùng cảm động mà gật đầu, nhìn dáng người gầy gò của Thẩm Thông và Thẩm Minh, cô rất đau lòng nói:

“Hai người ở trường học đừng tiếc cho mình bữa cơm, nếu lần sau em thấy hai người vẫn gầy như vậy, em sẽ tức giận đó.”

Cẩm Nhiên vừa nói dứt câu, cô liền đem toàn bộ tiền của mình, đưa cho hai người bọn họ.

Hai người anh này không muốn nhận, Cẩm Nhiên phải bày ra vẻ mặt vô cùng buồn bả, bọn họ mới chịu nhận.

Ba Thẩm và Vương Thuý Phân nhìn thấy cảnh mấy đứa trẻ này yêu thương đùm bọc lẫn nhau, liền rất vui vẻ. Tình cảm anh em chính là như vậy, muốn bỏ cũng không thể bỏ được.

"Được rồi, ba phải đưa em gái của con về nhà thôi, nếu không thì về đến nhà trời tối mất, ra ngoài lâu như vậy, bà nội chắc là sẽ nhớ con đó."

Khi về đến nhà, tâm trạng của cô có chút âm u, Cẩm Nhiên đúng là vô dụng, cô phải đi bộ đường dài cả hôm nay, nói không khoa trương thì cô thật sự rất mệt mỏi.

“Ôi, đã trở về rồi sao, chúng ta đã ăn xong hết rồi, thật đáng tiếc là chúng ta không có chừa phần cho con.”

Bác gái nói một cách kỳ quái.

Rất hiếm khi Vương Thúy Phân phớt lờ không để ý đến cô, vì vậy cô lập tức đi thẳng vào nhà tìm bà nội Thẩm, đưa ba cân thịt trên tay cho bà rồi đi ra ngoài.

"Mẹ, chúng ta làm việc tốt, được người ta cảm tạ, lăn lộn cả một ngày, cũng không biết có thú vị hay không."

Bà nội Thẩm nhìn thấy miếng thịt to như vậy, liền vui vẻ nói:

"Món gì có thịt thì ta không chê đâu.

Con đã làm được việc gì tốt vậy? Sao người ta cảm ơn con bằng số tiền lớn như thế? Đúng rồi, đồ ăn của con, ta vừa dọn ra rồi, vừa ăn vừa nói chuyện nhé!"

Bác gái bĩu môi ghen tị nói: "Đúng thế, nếu như nhà chú ba phát đạt cũng đừng quên chúng ta."

Vương Thúy Phân hiện tại tự nhận mình là người có học thức, bà thấy những kẻ ngu ngốc không có tinh thần giúp đỡ người khác kia không cùng đẳng cấp với mình.

Họ lập tức vừa ăn cơm vừa nói về vấn đề này, nhưng Vương Thúy Phân không đề cập đến tình hình cụ thể của gia đình nhà họ Khúc.

Bác gái lại càng ghen tị hơn, giọng điệu đầy bất mãn nói:

"Nhà chú ba cũng quá may mắn mà, tôi nói này, người ta đồ thì cứ lấy, sao lại từ chối chứ, thực sự không biết gạo đắt ngon như thế nào, đúng không mẹ?”

"Mau im lặng đi, đừng có ở đây làm mất thể diện, tôi cảm thấy nhà thằng ba đã làm rất tốt."