Chương 17

----

Nói xong vội vàng bước nhanh ra ngoài, ba và anh hai của cô cũng đi theo.

Cẩm Nhiên: “Người nhà yêu cô ấy như vậy, nhưng mà không nhiều."

Cẩm Nhiên bỏ trứng vào túi, cũng hiếu kì đi ra xem.

Cẩm Nhiên vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ở trong sân, Thẩm Diễm Hồng khóc lóc vô cùng đáng thương, giống như chịu uất ức rất lớn, người dĩ giống như con sư tử, không kìm chế được mà xông lên xé xác cô.

Trong sân còn có một người phụ nữ trung niên cùng một người đàn ông có vẻ gầy yếu, người đàn ông kia khúm núm cúi đầu, không nói một lời.

Người phụ nữ cầm đầu thoạt nhìn không phải hiền lành, ngữ khí cay nghiệt nói:

- “Tôi sống lâu năm như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên trông thấy con gáikhông biết xấu hổ như vậy, Thẩm Diễm Hồng, cô nói đi, cô đã nhận trứng của Đại Cường nhà chúng tôi mấy lần rồi?”

Cái người đàn ông tên Đại Cường đó ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ lên, nắm lấy tay áo của mẹ, nhỏ giọng nói:

- “Mẹ, đi thôi, chúng ta về nhà.”

Người phụ nữ kia, hất tay áo ra, lớn tiếng quát:

- “Con cút ngay sang một bên cho mẹ, mẹ nhìn thấy con liền tức giận, trở về sẽ xử lí con.”

Người đàn ông kia cúi đầu, không dám nói gì nữa.

Xung quanh đầy người dân xem náo nhiệt, Cẩm Nhiên cũng phấn khởi theo dõi diễn biến sự việc. Sự phấn khích vô nghĩa này thực sự thú vị.

Thẩm Diễm Hồng cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, đây là sự việc không có trước khi cô trùng sinh, Đại Cường thích cô, mỗi lần đều cho cô đồ, cô từ chối mấy lần, cũng thuận tay nhận.

Sau khi cô sống lại, quên mất đi chuyện này, lần này tâm trạng không tốt, định ra ngoài đi dạo, đúng lúc đυ.ng phải tên ngốc này.

Nhất định phải đưa trứng cho cô, cô không nghĩ nhiều, liền nhận lấy.

Ai biết được, người mẹ xảo trá của tên Đại Cường kia liền xông ra, không nghe cô giải thích, kéo cô về phía nhà họ Thẩm, trong miệng còn chửi thề.

Nhất định phải tìm cách, không thể làm tổn hại danh tiếng của mình.

Thẩm Diễm Hồng chớp mắt, liền nghĩ ra một chủ ý thâm hiểm, cô khóc lóc nói:

- “Con chính là trên đường đi đυ.ng phải anh Đại Cường, anh ấy nói một số thứ đặc biệt, đưa trứng cho con.”

Ánh mắt rất thông minh nhìn vào người con gái ở trong nhà.

Cẩm Nhiên cảm thấy nữ chủ này thực sự xấu xa.

Hiện trường im lặng một lúc, mọi người đều nhìn về phía nhà họ Thẩm, xem xem có thái độ gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Bà nội Thẩm ho nhẹ một tiếng, nhìn xung quanh nói:

- “Đại Cường, trứng của con rốt cuộc là cho ai. Con nói đi.”