Chương 34:

----

Nói xong, Thẩm Diễm Hồng trở về phòng của mình, để lại bác gái cả đứng đó đầy ức chế mà lẩm bẩm nói:

“Nuôi cho lớn rồi nói không cần mẹ quản, mẹ là mẹ của con thì ắt phải quản.”

Cả nhà ăn cơm xong xuôi thì đi ra ngoài sân ngồi hóng mát dưới sắc chiều tà tuyệt đẹp của hoàng hôn.

Ông nội Thẩm nhìn chó cưng của Cẩm Nhiên, đầy khen ngợi nói:

"Con chó này đúng ngoan đấy, sau này có thể trông nhà trông cửa, cháu gái à, đặt tên cho nó chưa?”

Cẩm Nhiên trả lời đầy hãnh diện:

“Cháu đặt rồi, nó tên là Đấu Kim, mang ý nghĩa là ngày nào cũng có cả đống vàng.”

Vương Thúy Phân cười lớn và khen ngợi:

"Cái tên này hay đấy, nghe thôi đã thấy mùi làm giàu phát tài rồi, ngụ ý rất hay.”

Ba Thẩm ưỡn thẳng ngực lên y như được vinh danh vậy, làm như người được khen ngợi là ông vậy.

Ông bà nội Thẩm cũng cười vui vẻ, trong sân chốc chốc lại vang lên tiếng cười ríu rít, không khí rất ấm áp và đầy hòa thuận.

Thẩm Diễm Hồng đang nằm trong phòng thì lườm trắng mắt, cả ngày chỉ biết vui vẻ trong chữ nghèo, một con súc vật thôi có đáng để vui đến vậy không?

Đại gia đình ai cũng mệt mỏi sau một ngày dài rồi, mọi người đều muốn về phòng nghỉ ngơi.

Cẩm Nhiên tí tửng bế Đấu Kim vào phòng mình, Vương Thúy Phân đi ngay đằng sau cảnh cáo:

“Ny Ny à, đừng nói là con muốn ôm cả nó đi ngủ đấy nhé? Bẩn chết đi được.”

Cẩm Nhiên đáp cho có lệ nói:

"Con biết rồi mà, mẹ và ba cứ đi ngủ đi, con cũng phải đi ngủ thôi. Ôi, con buồn ngủ quá rồi nè."

Nói xong Cẩm Nhiên vội vã đi vào phòng, Vương Thúy Phân thấy vậy nói với ba Thẩm:

“Con bé này chắc chắn không nghe lời đâu.”

Ba Thẩm cười đầy cưng chiều nói: "Cứ kệ nó đi, hiếm khi thấy nó thích đến vậy!”

Sau khi Cẩm Nhiên vào phòng rồi, cô ghé tai nghe ngóng tiếng nói bên ngoài, đợi cho đến khi mọi người trở về phòng rồi cô mới nói thầm với Đấu Kim.

“Con gái ngoan của mẹ, để mẹ dẫn con đến một nơi nhé!”

Nói xong, cô ngay lập tức bước vào không gian.

Điều kỳ lạ là sau khi Đấu Kim tiến vào không gian cũng không bị giam lại, xem ra những con vật từ bên ngoài khi tiến vào không gian vẫn có thể hoạt động di chuyển như bình thường.

Bây giờ nghĩ lại cũng thấy run tim, hôm đó nếu cô não ngắn mà đi đem lợn rừng thu vào không gian thì chắc sẽ náo nhiệt lắm đây, chắc sẽ có một cuộc chiến giữa cô và mẹ con lợn rừng.

Nghĩ lại mà Cẩm Nhiên phát rùng mình sợ hãi.

"Đấu Kim à, lát nữa xem vận may của mẹ có bộc phát mà mở được thức ăn cho chó gì đó không nhé! Tuy rằng tay của mẹ cũng hơi đen thật.”

“Ưm!”

“Con ưm gì đấy, có phải cũng đồng ý mẹ rồi không! Có phải thấy mẹ rất giỏi không?”

Đầu tiên, Cẩm Nhiên đặt Doujin xuống đất và để nó tự chơi, còn cô chuẩn bị vào vòng chơi mở hộp may mắn mới.

"Nước chấm của các món lẩu nướng chiên xào.”

Ồ, cái này được nè, cô là người cực kỳ thích ăn, sau này có thể được mài răng ăn ngon rồi.

"Tất cả các loại giày.”

Cô lật tìm đôi chút, có một đôi có thể mang ở thời đại này, không tệ.

"Đồ dùng giường chiếu.”

"Đồ điện tử."

"Hạt giống, phân bón."

Cái này cũng được.

"Hừm ~~!"

Trong lúc Cẩm Nhiên đang vui mừng mở hòm thì tiếng kêu của Đấu Kim bên cạnh đã nhắc nhở mục đích thực sự hôm nay của cô là gì.

Nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Đấu Kim Cẩm Nhiên bịp bợm nói:

"Không phải là mẹ không chịu làm việc, con cũng thấy rồi đấy, mẹ cũng đang rất cố gắng mà.

Thôi mẹ cần phải nghỉ ngơi một chút, thực sự mệt quá đi mất, cơ lớn rồi con nhớ phải hiếu thảo với mẹ đấy nhé! Nhớ chưa?”

Đấu Kim: “???”

Nó vẫn là một con cún nhỏ mà.

Sau đó, lại một đống thứ đồ linh tinh nữa rớt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy đồ dùng cho thú cưng.

Cẩm Nhiên nhìn từng lon từng ống đồ ăn của thú cưng chồng chất thành đống ở trước mặt, cô suy nghĩ một lúc nghĩ cô nên tẩy não Đấu Kim từ thuở còn thơ mới được:

“Kim à, con phải biết rằng, để có thể lấy được những hộp thức ăn như này mẹ đã một chín một mười mới có được, thật sự gian nan vô cùng, vậy nên con cứ nghĩ mà xem, có phải mẹ rất vĩ đại không?"

Đấu Kim: “…”