Chương 12

----

Buổi trưa mọi người phải ngủ một giấc, Cẩm Nhiên cũng trở về phòng ngủ, chỉ là khi Thẩm Diễm Hồng đi qua Cẩm Nhiên, hừ một tiếng rất lớn.

Cẩm Nhiên giống như mắc bệnh nặng.

Lúc Cẩm Nhiên tỉnh dậy, nhìn ánh mặt trời rực rỡ ở bên ngoài, liền suy nghĩ, buổi tối lại học vậy, buổi tối vào không gian học tập.

Trì hoãn . sau đó yên tâm ngủ. Lại ngủ một giấc. Như vậy thì buổi tối mới có tinh thần, phải không.

Bên ngoài không biết ai làm ẫm ĩ lên, xoong nồi vang lên như có như không.

Cẩm Nhiên mở mắt ra, lại thở dài một hơi, không có cách nào ngủ tiếp, liền đứng dậy đưa chút nước cho mọi người.

Khi Cẩm Nhiên đi ra ngoài, Thẩm Diễm Hồng ở bên ngoài, không vui, kéo mẹ kế, chửi chó mắng mèo:

- “Thật sự là biết hưởng phúc, đều là con gái nhà họ Thẩm, có người thì ngủ, con thì lại phải đi làm, thật sự không biết tại sao lại vô liêm sỉ như vậy.”

Cẩm Nhiên không để tâm tới cơn thịnh nộ bất lực của cô ấy, lấy nước mà mẹ cô treo bên giếng trước đó, cầm lên, đổ vào trong bình, lấy nó và rời đi.

Thẩm Diễm Hồng thấy Cẩm Nhiên phớt lờ mình, càng tức giận, sau đó chửi bởi rất khó nghe.

Cẩm Nhiên quay đầu, nghiêm nghị nói:

- “Đừng tưởng rằng tôi tốt tính, nếu như để tôi nghe chị nói nữa, chị xem tôi có thể đáp trả chị bằng cái miệng của tôi không.”

Thẩm Diễm Hồng nhìn thấy Cẩm Nhiên hung dữ như vậy, nhất thời không dám nói gì, sau đó nghi ngờ hỏi:

- “Em là Cẩm Nhiên à? Em cũng quay lại rồi sao?”

Cẩm Nhiên trợn tròn mắt, không vui nói:

- “Được rồi, chị đang nói bậy bạ gì vậy, tôi đi đây.”

Chỉ còn lại Thẩm Diễm Hồng nhìn theo bóng lưng của Cẩm Nhiên một cách nghi ngờ.

Cẩm Nhiên nghĩ tới người nữ chính, kiếp trước cô thật sự thấy rất nhiều, tâm cao hơn trời. Cô cũng không bằng lòng dây dưa với cô ấy, nhưng tốt nhất đừng trêu ghẹo cô.

Trên đường đi, Cẩm Nhiên bỏ thêm vài cục đá vào bình, đá rất nhanh tan, nước cũng mát hơn, như vậy có thể giảm nhiệt đi một chút.

Nếu như có đậu xanh thì tốt, trong không gian ngược lại có, nhưng mà phải tìm một cái tên, lấy nó ra.

Cẩm Nhiên nghĩ tới điều gì đó, thấm thoát đi tới nơi.

Đúng lúc anh hai nhìn thấy cô, lớn tiếng nói:

- “Em gái, đợi anh, anh đến đón em ngay. Bà nội, mẹ, em gái đưa nước tới, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”

Vừa nói xong, kéo anh cả chạy đi thật nhanh, người ở xung quanh nhìn thấy, đều cười nói:

- “Mấy anh em nhà này thật tốt, Ny Ny nhà cô cũng là một đứa trẻ ngoan, còn biết đi đưa nước, đứa con nhà tôi không biết đi đâu chơi rồi.”