Chương 27:

----

"Vị đồng chí này, lời của cô có hơi khó nghe đó, đồng chí Thẩm có quyền được giáo dục, cô ấy còn cố gắng như vậy, dù khả năng học tập của cô ấy có thể không quá ưu tú, nhưng chúng càng phải nên giúp đỡ và động viên, cùng nhau tiến bộ. ”

Mọi người đều ồn ào.

"Nói rất đúng."

"Nói rất hay, chúng ta nên cùng nhau tiến bộ."

Mọi người trong thôn đều xem náo nhiệt, có người nhỏ giọng thì thầm.

"Nam thanh niên tên Mạnh Phàm này có dáng dấp rất tốt, xem ra đã khiến Đại Lệ nhà thôn trưởng chúng ta cùng với Diễm Hồng của Thẩm gia đều coi trọng rồi.

Cũng không biết, người từ thành phố xuống có thể nhìn trúng cô gái trong thôn chúng ta hay không. ”

"Được rồi, muốn người ta làm gì, sau này người ta đều phải về lại thành phố, phải nhắc con gái nhà tôi cách đám thanh niên này xa một chút."

"Ai biết tương lai thế nào chứ, chúng ta tiếp tục xem náo nhiệt đi."

Thôn trưởng vô tình nghe được lời này, sắc mặt liền tối sầm.

Nghiêm túc nói với Vương Đại Lệ:

"Nơi này không còn chuyện của con nữa, con về nhà đi, mẹ con có việc muốn nhờ con làm. ”

Vương Đại Lệ nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thẩm Diễm Hồng, tức giận cắn răng xoay người rời khỏi.

Mạnh Phàm quay đầu nói với Thẩm Diễm Hồng:

"Đồng chí Thẩm, tôi tốt nghiệp trung học, nếu cô có vấn đề gì không hiểu có thể đến hỏi tôi, hoặc là tất cả chúng tôi đều có thể. ”

Thẩm Diễm Hồng cảm thấy khó tin nhìn Mạnh Phàm, run giọng hỏi:

"Là thật sao? Tôi có thể đến để hỏi anh sao? ”

Mạnh Phàm sảng khoái cười nói:

"Đúng vậy, chỉ cần cô muốn học thì có thể đến hỏi bất cứ lúc nào. ”

Thẩm Diễm Hồng ngại ngùng đáp:

"Lúc trước tôi có chỗ không hiểu đều là tự vắt óc suy nghĩ, có chỗ không biết có đúng hay không, nếu có người có thể giải thích thì thật sự là quá tốt rồi. ”

Cô gái mặt trái xoan không vui nói:

"Nói xong chưa đó, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi sắp mệt chết rồi nè."

Thẩm Diễm Hồng nghe mà đỏ mặt nhìn Mạnh Phàm rồi cúi đầu.

Trong lòng cô có chút oán giận, vốn còn định nói thêm vài câu lưu lại ấn tượng tốt.

Mạnh Phàm cười cười khiến mặt Thẩm Diễm Hồng càng đỏ hơn.

Trưởng thôn mở miệng nói:

"Cứ như vậy, mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, mua sắm một chút vật dụng còn thiếu, ngày mốt sẽ cùng người trong thôn làm việc. ”

Cẩm Nhiên nhìn anh nói tôi nói chú nói mà bĩu môi, Đại Hồng mang theo mùi nhà vệ sinh trở lại.

Cô tò mò hỏi:

"Ny Ny, chuyện gì đã xảy ra vậy? ”

Cẩm Nhiên khịt mũi nói:

"Đại Hồng à, cậu đây ngồi xổm bao lâu đó, toàn thân đều thấm mùi rồi. ”

Đại Hồng ngại ngùng nói:

"Chân tôi mau tê nên không bao giờ ngồi xổm." ”

Cẩm Nhiên:". . . . "

Thói quen kì lạ gì đây!

"Không gì đặc sắc hết, chính là mấy nam mấy nữ giằng co, chẳng có ý nghĩa gì hết."

Đại Hồng cảm thấy khó hiểu hỏi:

"Ny Ny, bây giờ cậu nói chuyện tôi nghe không hiểu lắm, chị hai tôi nói chuyện tôi cũng không hiểu luôn, có phải tôi có vấn đề không? ”

Cẩm Nhiên an ủi:

"Không có vấn đề gì đâu, cậu không hiểu thì hỏi tôi, tôi biết nhiều lắm. ”

Đại Hồng gật đầu.

"Đúng vậy, Cẩm Nhiên là người thông minh nhất mà tôi từng gặp ngoại trừ bà nội. ”

Cẩm Nhiên kiêu ngạo ngẩng đầu nhận lấy lời khen ngợi này.

----

Lúc Cẩm Nhiên trở lại Thẩm gia, Thẩm Diễm Hồng còn chưa trở về, Cẩm Nhiên bỏ cặp sách xuống, bắt đầu giúp bà cụ Thẩm.

"Ny Ny xem náo nhiệt xong rồi sao?"

Cẩm Nhiên gật đầu.

"Thanh niên tri thức cũng không có gì khác lạ so với chúng ta, có thời gian rảnh rỗi đi xem còn không bằng lên núi hái chút rau dại. ”

Bà cụ Thẩm buồn cười nói:

"Cháu còn nhỏ mà Ny Ny, nếu không có gì thì không nên tiếp xúc với mấy thanh niên tri thức. ”

Cẩm Nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó hỏi:

"Mẹ cháu đâu? Cháu không thấy mẹ đâu cả. ”

"Trở về nhà cậu cháu rồi, nói muốn một con chó nhỏ, không phải trước giờ cháu vẫn luôn nhắc tới sao, vừa lúc cậu cháu nhờ người tới nói tìm được rồi."

Hai mắt Cẩm Nhiên sáng ngời, là lông xù nha.

Vì thế Cẩm Nhiên rất chờ mong mẹ mình nhanh chóng trở về, nhìn ra cửa vô số lần, bà cụ Thẩm nhìn mà buồn cười.