Thanh Ma Chúa Tể nhìn bên ngoài, cảm khái:
- Không ngờ đường lửa cũng có thể đi băng băng như vậy, không đυ.ng cấm chế gì. lúc trước truy sát ngươi, trông thấy ngươi cố ý đυ.ng một số cấm chế ta còn rất kích động hưng phấn. Giờ ngẫm lại hóa ra luôn bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Kỷ Ninh cảm khái:
- Hết cách, khi đó thực lực của ta không đủ, chỉ có thể nhờ cậy đường lửa giở thủ đoạn. Nếu ta có đủ sức mạnh thì cần gì né qua né lại thế này? Giờ có Thanh Ma huynh ở, việc lần này mới chính thức giải quyết.
Thanh Ma Chúa Tể không chút khiêm tốn tự tin gật đầu:
- Ừm! Giờ ta thành người đi theo ngươi, nếu tin tức truyền ra sợ là tất cả Chúa Tể, Đế Quân kkhông còn ý định cướp giật vực giới phi chu.
Chúa Tể có một chiếc vực giới phi chu thì Chúa Tể khác sẽ không ý đồ đi cướp, vì gϊếŧ một Chúa Tể rất khó khăn, thường phải một đám Chúa Tể hợp tác mới làm được hoặc Dị Vũ Trụ Chi Chủ ra tay.
Muốn gϊếŧ một Chúa Tể có vực giới phi chu thì càng thêm khó khăn.
Kỷ Ninh nhìn đằng trước:
- Tới rồi.
Thanh Ma nhìn ra ngoài, nhếch môi cười nói:
- Là Đế Thần, lão già này còn rất ngạo.
Kỷ Ninh thấy thế cũng thầm thở phào, hắn sợ Thanh Ma Chúa Tể quá sĩ diện. Thanh Ma Chúa Tể đã thành người đi theo hắn, Kỷ Ninh lo khi lão đυ.ng mặt Chúa Tể khác sẽ thấy mất mặt, lòng bức bối, hắn không muốn thấy điều đó. Sự thật thì làm một Chúa Tể có đạo tâm không tầm thường.
Thanh Ma Chúa Tể đã gỡ bỏ gút mắt trong lòng tự nhiên có thể thản nhiên đối diện.
Thanh Ma đề nghị:
- Đi, đi ra ngoài đi.
Kỷ Ninh đứng dậy:
- Đi.
Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung bay ra khỏi vực giới phi chu.
***
Một lão nhân ba mắt áo vàng đứng lặng, khuôn mặt túc mục nhìn chiếc vực giới phi chu đậu trước mặt. Đế Thần Chúa Tể này là một Chúa Tể cứng nhắc, lạnh lùng, bá đạo. Nên lúc trước Kỷ Ninh bắt các Chúa Tể, Đế Quân trả giá thì Đế Thần Chúa Tể từ chối đầu tiên.
Đế Thần Chúa Tể cau mày nhìn phía trước:
- A?
Ba bóng người từ xa bay xuống.
Kỷ Ninh, Thanh Ma bay song song. Bạch Dung theo phía sau hắn.
Đế Thần Chúa Tể nhíu mày hỏi:
- Thanh Ma?
Thanh Ma Chúa Tể mở miệng nói:
- Đế Thần, ngươi đã biết yêu cầu Bắc Minh nêu ra, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đồng ý đi, vậy thì ngươi vừa nhẹ nhàng vừa bình an trở lại.
Đế Thần Chúa Tể nhíu mày nghi hoặc hỏi:
- Ngươi giúp hắn đến khuyên ta? Không lẽ đây là cái giá hắn thả ngươi ra? Theo ta hiểu biết ngươi thì lý nào ngươi đơn giản chấp nhận làm việc cho Đạo Quân được.
Thanh Ma Chúa Tể nói:
- Ta đã lập lời thề trở thành người đi theo của Bắc Minh Đạo Quân, làm người đi theo tất nhiên hết lòng giúp hắn.
Đế Thần Chúa Tể xoe tròn ba con mắt:
- Ngươi... ngươi...
Đế Thần Chúa Tể sống qua năm tháng vô tận nhưng chưa bao giờ nghe nói chuyện như vậy.
Đế Thần Chúa Tể khó tin nhìn Thanh Ma Chúa Tể:
- Thanh Ma nhà ngươi đường đường là Chúa Tể mà thành người đi theo của Đạo Quân nhỏ bé?
Tin tức như thế truyền ra ngoài sợ là sẽ dẫn đến sóng gió lớn trong liên minh mười sáu vực giới, có lẽ lan xa đến vực giới, dị vũ trụ khác.
Trước giờ chưa từng có, chưa bao giờ xảy ra.
Chúa Tể ở vực giới nào hoặc trong dị vũ trụ nào đều đứng trên đỉnh cao nhất. Đường đường là Chúa Tể mà đi theo một Đạo Quân? Đùa gì vậy, ai đều cho rằng trò đùa này không thể xảy ra.
Thanh Ma Chúa Tể cau mày quát:
- Xem ba con mắt của ngươi sắp rớt khỏi hốc mắt kìa, có gì phải ngạc nhiên? Thực lực của Bắc Minh rất cao, chỉ đứng sau Chúa Tể! Hơn nữa ta đã cá cược với hắn, ta thua cuộc, Thanh Ma không phải hạng người chơi xấu, dám chơi dám chịu. Ta cam lòng tình nguyện làm người đi theo Bắc Minh.
Đế Thần Chúa Tể bị lời nói của Thanh Ma Chúa Tể làm rung động:
- Ngươi... ngươi...
Thanh Ma Chúa Tể nhìn Đế Thần Chúa Tể chằm chằm:
- Còn gì muốn hỏi không?
Đế Thần Chúa Tể lắc đầu nói:
- Bội phục, bội phục. Thật là phục Thanh Ma huynh quá, rất biết nhịn.
Thanh Ma nói:
- Đừng nói nhảm, hiện giờ ta đi theo Bắc Minh Đạo Quân, những Chúa Tể, Đế Quân sắp đến đây thấy không có hy vọng tranh cướp chắc sẽ không đến. Bắc Minh nêu ra yêu cầu không cao cũng không thấp, không uy hϊếp mạng sống của các ngươi, dù các ngươi có mời Đạt Phong Lĩnh Chủ, với tính cách Đạt Phong Lĩnh Chủ không thể nào vì chút việc nhỏ này tới cứu các ngươi.
Thanh Ma nhìn thẳng Đế Thần Chúa Tể:
- Vì vậy các ngươi hoặc là trả giá lớn hoặc chờ mòn mỏi tại đây đi.
Đế Thần Chúa Tể im lặng.
Đế Thần Chúa Tể biết Thanh Ma nói rất có lý.
Bản thân Thanh Ma là Chúa Tể nên rất hiểu các Chúa Tể. Đạt Phong Lĩnh Chủ rất siêu nhiên, hơn nữa không để ý quyền thế, lười xen vào mấy vụ tranh đấu. Trừ phi dính dáng đến việc lớn then chốt trí mạng Đạt Phong Lĩnh Chủ mới ra tay, chỉ Kỷ Ninh yêu cầu trả chút giá lớn thì Đạt Phong Lĩnh Chủ sẽ không đến.
Thanh Ma lạnh nhạt nói:
- Hơn nữa Bắc Minh không đòi gì cao, Chúa Tể, Đế Quân các ngươi cộng lại hết báu vật cũng nhiều bằng toàn bộ báu vật của một, hai Chúa Tể. Đạt Phong Lĩnh Chủ sẽ không vì chút báu vật này mà bất chấp thân phận đến đây.
Đế Thần Chúa Tể nhìn Thanh Ma Chúa Tể, lắc đầu nói:
- Ài, đừng nói nữa Thanh Ma, ta đồng ý được chưa. Ta trả chút giá này không là gì, trong Chúa Tể, Đế Quân chúng ta thì ngươi mới là người xui xẻo nhất. Có gì cần ta hỗ trợ cứ việc nói.
Thanh Ma Chúa Tể mắt lóe tia sáng lạnh:
- Đừng giả mù sa mưa.
Tính cách Thanh Ma Chúa Tể cao ngạo, một mình lang bạt qua vô số nơi, bộ dạng ‘ngươi mới là kẻ xui nhất’ của Đế Thần Chúa Tể đã chọc giận lão.
Đế Thần Chúa Tể rối rít nói:
- Rồi rồi, ta sai.
Đế Thần Chúa Tể nhìn Thanh Ma, lòng thầm than thổn thức.
Đường đường là Chúa Tể mà làm người đi theo cho Đạo Quân.
Chuyện này chắc chắn đồn ra ngoài và còn đồn rất nhanh, vì tin tức rung động như thế. Các Chúa Tể sẽ không ngừng giao lưu đưa tin truyền ra xa hơn.
Đế Thần Chúa Tể ngoan ngoãn lấy ra chút báu vật. Ngũ Nghiệp Chúa Tể, Vụ Dương Chúa Tể lái vực giới phi chu hỗ trợ đưa vài Chúa Tể, Đế Quân và thu phí, chuyện này sớm đồn trong liên minh mười sáu vực giới Kỷ Ninh biết.
Kỷ Ninh chuyên môn lập lời thề để Đế Thần Chúa Tể yên tâm, lão sợ khi mình bay đi hắn đột nhiên kích phát cấm chế đối phó mình.
Rất nhanh.
Xương Cổ Chúa Tể, Kiếm Tôn kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh, Thanh Ma, Bạch Dung trước mặt mình.