Chương 1547

Khống chế được đường lửa thì các Chúa Tể, Đế Quân ở trong đường lửa gặp rắc rối to rồi.

- Ta biết tính nết của Thanh Ma Chúa Tể, mặc dù vui giận thất thường nhưng rất kiêu ngạo, không thể nào nói dối hoang đường như thế.

- Các vị hãy cẩn thận, đứng yên tại chỗ đứng nhúc nhích. Chỉ cần chúng ta đứng yên thì dù Bắc Minh Đạo Quân có khống chế cấm chế cũng không làm gì được chúng ta.

- Chẳng lẽ chúng ta vĩnh viễn ở yên tại chỗ không nhúc nhích sao?

Đám đại năng đều có cách liên lạc với liên minh mười sáu vực giới nên dễ dàng tuyền tin cho nhau.

Đột nhiên!

Một giọng nói hùng hồn vang lên ở mỗi góc các đường lửa:

- Các vị Chúa Tể, Đế Quân.

Là Kỷ Ninh thần lực hóa thân khống chế trận đồ đưa thanh âm đến từng con đường lửa.

Đám Chúa Tể, Đế Quân trong đường lửa biến sắc mặt.

Giọng Kỷ Ninh vang vọng các góc đường lửa truyền đi thật xa:

- Ta là Bắc Minh Đạo Quân mà lần này các người muốn truy sát. Trước kia chúng ta không có thù oán, ta cũng chưa bao giờ muốn đối địch với các vị. Nhưng các vị bất chấp vất vả từ vực giới khác đến, còn vào Dao Hỏa cảnh chỉ vì gϊếŧ ta cướp báu. Bây giờ ta thả các vị đi vậy sao? Sợ là những người bên ngoài sẽ nói Bắc Minh Đạo Quân ta đây là hạng yếu đuối. Các vị nói xem bây giờ ta nên đối xử với các người như thế nào?

Các Chúa Tể, Đế Quân rải rác ở các con đường lửa vô tận, bọn họ vãnh tai lắng nghe không vội nói chuyện. Âm thầm dùng các loại thủ đoạn như pháp thân, nguyên thần thứ hai, phó tòng liên lạc với liên minh mười sáu vực giới, giao lưu cùng các Chúa Tể, Đế Quân khác.

- Ta nghe giọng Bắc Minh Đạo Quân, đang uy hϊếp chúng ta.

- Ta cũng nghe được.

- Đúng vậy, ta nghe thấy.

- Các vị đều nghe được thì giọng Bắc Minh Đạo Quân vang lên từ mỗi khu vực đường lửa rồi. Có thể làm được một bước này đúng là hắn khống chế đường lửa.

- Các vị cảm thấy bây giờ nên làm gì đây? Con đường lửa đầy rẫy nguy hiểm, Thanh Ma Chúa Tể còn bị trúng chiêu, mỗi người chúng ta rất có thể sẽ nối gót theo sau. Giờ điều có thể làm là đứng yên không nhúc nhích.

- Chúng ta chịu thua, nhận thua vậy sao?

- Yên tâm đi, chúng ta có nhiều Chúa Tể, Đế Quân như vậy, Bắc Minh chỉ là Đạo Quân nho nhỏ, hắn không dám quá càn rỡ đâu.

Các Chúa Tể, Đế Quân bắt đầu giao lưu tin tức.

Giọng Kỷ Ninh vang mỗi hướng đường lửa:

- Các vị Chúa Tể, Đế Quân đến lúc này chắc đã xác định ta không nói dối?

- Vậy ngươi muốn đối phó chúng ta thế nào?

- Nói đi, ngươi muốn cái gì?

Các Chúa Tể, Đế Quân rất bình tĩnh, dù gì là bá chủ một phương.

Tiếng cười của Kỷ Ninh văng vẳng bên tai từng Chúa Tể, Đế Quân:

- Ha ha ha! Bắc Minh Đạo Quân ta chẳng phải kẻ huênh hoang điên cuồng. Yêu cầu của ta không cao, các vị đi tới đây muốn gϊếŧ ta cướp báu vật, nghe nói cưỡi vực giới phi chu tới đây vậy chắc phải trả giá không nhỏ? Các vị chỉ cần trả giá ngang bằng với giá đi vực giới phi chu là ta sẽ thả các vị rời đi. Chút giá này tuy sẽ khiến các vị đau lòng nhưng không đến mức khoa trương.

Kỷ Ninh tiếp tục bảo:

- Chỉ phải trả chút cái giá là ta đưa các vị đi ngay, có chút xíu mà cũng không chịu trả thì hết cách, ta sẽ không thả các vị đi. Bắc Minh Đạo Quân ta không dễ ăn hϊếp!

Kỷ Ninh nêu yêu cầu này là đã trải qua nhiều phen suy tư. Dù sao Thanh Ma Chúa Tể làm lộ thủ đoạn của hắn trước, khiến các Chúa Tể, Đế Quân chú ý cẩn thận thậm chí tạm thời ở yên tại chỗ, Kỷ Ninh tạm không có cách gϊếŧ bọn họ. Chọc nóng nảy đám Chúa Tể, Đế Quân này thì bọn họ hoàn toàn có thể trả giá mời Đạt Phong Lĩnh Chủ đến cứu đi.

Đế Thần Chúa Tể đứng trong không trung đường lửa:

- Hừ! Bắc Minh Đạo Quân, Đạo Quân nhỏ bé nhà ngươi có thể khống chế đường lửa ta cũng phục thủ đoạn của ngươi. Nhưng hiện tại chúng ta đã biết thủ đoạn của ngươi, ngươi không uy hϊếp đến chúng ta được. Nếu ngươi biết điều thì lập lời thề hứa không đối phó chúng ta, khiến chúng ta an toàn rời đi, xem như kết bạn. Nếu chọc giận cả đám Chúa Tể, Đế Quân thì Đạo Quân nho nhỏ nhà ngươi không chịu nổi!

Đông Hỏa Chúa Tể lạnh lùng nói:

- Bắc Minh Đạo Quân, ngươi đừng quên hiện chỉ có một phần Chúa Tể, Đế Quân bị nhốt trong đường lửa. Còn một số lớn Chúa Tể, Đế Quân vẫn chưa tới. Nếu bọn họ đến thì có thể liên hợp lại cùng hành động. Nhiều Chúa Tể, Đế Quân hợp sức, đường lửa này không ngăn cản bọn họ được, khi đó dễ dàng cứu tất cả chúng ta. Hơn hai mươi Chúa Tể, một đám Đế Quân hợp tác truy sát ngươi thì ngươi không có đường trốn. Dù là đường lửa trong Dao Hỏa cảnh cũng sẽ bị phá hỏng thêm lần nữa.

- Bắc Minh Đạo Quân, hãy biết tiến lùi đi.

- Uy hϊếp đám Chúa Tể, Đế Quân chúng ta là ngươi gan lắm.

Vài Chúa Tể, Đế Quân thi nhau lên tiếng, không chịu cúi đầu trước một Đạo Quân. Nếu chỉ có một người bị vây khốn thì đã cúi đầu nhận thua giao ra chút báu vật cho rồi. Nhưng một đám Chúa Tể, Đế Quân bị nhốt, bọn họ tự nhận Bắc Minh Đạo Quân không dám đắc tội bọn họ.

- Các vị gϊếŧ tới chỗ của ta, giờ bị giam cầm trong đường lửa do ta khống chế, được ta gật đầu thì các vị mới bình an rời đi. Giờ không chịu trả giá chút nào mà muốn an toàn đi ra? Tưởng Bắc Minh Đạo Quân dễ ăn hϊếp sao? Hừ, cũng được, vậy ta sẽ gặp mặt các ngươi một lần!

Kỷ Ninh nói xong không lên tiếng nữa.

Một góc đường lửa.

Trong vực giới phi chu, Kỷ Ninh và Thanh Ma Chúa Tể đang ngồi hưởng thụ rượu ngon.

Thanh Ma Chúa Tể bưng ly rượu hít mũi ngửi, vẻ mặt hưởng thụ, sau đó nhấp một ngụm:

- Ưm, không tệ.

Thanh Ma Chúa Tể chế nhạo:

- Thế nào? Vô dụng đúng không?

Kỷ Ninh uống rượu, mắt lóe tia sáng lạnh:

- Xương của họ rất cứng, không chịu trả chút gía nào, xem ra quá thân thiện đều tưởng ta dễ ăn hϊếp.

Thanh Ma Chúa Tể nheo mắt uống rượu:

- Ngươi đã hiểu rồi.

Kỷ Ninh nhìn Thanh Ma, lão nhân nhỏ gầy nhom trước mắt hắn nhâm nhi rượu mê li, nhìn sao cũng thấy hèn tỏa, thế nhưng lại là thần thú hỗn độn Chúa Tể cực kỳ cường đại thực lực gần với Mang Nhai Chúa Tể. Tâm tình của Kỷ Ninh rất tốt, có thể khiến Thanh Ma đi theo hắn, sẽ thoải mái ứng đối vụ trả thù Phi Tuyết Thành Chủ để lại trước khi chết hơn.

Kỷ Ninh nói:

- Đi thôi, đi gặp bọn họ. Trước tiên gặp Đế Thần Chúa Tể đi.

Vèo!

Vực giới phi chu nhanh chóng hóa thành luồng sáng đi trong đường lửa.

Đường lửa uốn lượn vặn vẹo, vực giới phi chu bay cực nhanh trong đường hầm, không đυ.ng phải cấm chế nào.