Chương 6: Cơm trưa

Lúc này Pháp Vô mới mở miệng hỏi: "Nàng làm sao lại tìm được tới đây?"

"Ta tới tham gia pháp hội, bị lạc đường, nghe được nơi này có thanh âm nên liền nghĩ đến tìm người hỏi đường một chút" Diệu Tín nhìn Pháp Vô ngây thơ nói.

"Hiện tại đã qua giờ cơm trưa, pháp hội buổi sáng chắc đã sớm kết thúc. Nàng ở đây nghỉ một chút, ta đi mang chút đồ ăn về, đợi đến buổi chiều pháp hội bắt đầu rồi ta lại mang nàng qua đó." Pháp Vô trấn an nói.

Diệu Tín nhìn nhìn ngoài cửa sổ thấy mặt trời chói chang, cũng phát giác được xác thực là thời gian đã chậm trễ, lại trở về bây giờ nhất định cũng sẽ không có người, nếu là chính mình tự đi lại khẳng định sẽ tiếp tục lạc đường, vẫn là ngốc ở tại nơi đây ổn thoã hơn một chút. Vì thế, nàng liền gật gật đầu đáp ứng.

Pháp Vô thấy nàng gật đầu liền đứng dậy thu thập tốt bản thân, sau đó dặn dò nàng ngồi ở đây một lát, nếu nàng nhàm chán có thể đi xem thư phòng.

Sau đó liền nhanh chân đi đến Trai đường. Trai đường của Khải Linh tự có một quy củ đó là nếu bỏ lỡ giờ cơm trưa, thì sẽ không có ai giúp ngươi chừa lại phần cơm hay là nấu thêm một lần nữa, vì muốn tăng nhân trong chùa dưỡng thành thói quen ăn đúng giờ. Nếu thực sự đói bụng thì phải chính mình đi sau bếp tự động thủ nấu.

Pháp Vô khi còn nhỏ liền thích đi khắp các núi đồi, nơi nơi nghiên cứu các loại động thực vật, nên thường xuyên bị trễ giờ cơm. Mỗi lần, hắn cũng chỉ có thể chính mình tự đến phòng bếp nấu chút mì sợi, chỉ biết thả chút muối vào mì ăn.

Sau đó lại có một lần một sư thầy lo việc bếp núc đau long cho tuổi tác hắn còn nhỏ mà luôn phải ăn loại đồ ăn nhạt nhẽo như vậy, vì thế liền kêu hắn nếu rảnh rỗi thì tới tìm chính mình rồi dạy cho hắn làm một ít đồ chay đơn giản.

Mấy năm nay, kinh nghiệm hắn tích luỹ dần dần, hiện giờ Pháp Vô cũng được xem như có được một thân nấu trù nghệ.

Sau bếp đã không có người, Pháp Vô đi vào rồi thuần thục mà tìm được mì sợi cùng một ít thức ăn chay, sau đó lưu loát nấu hai chén mì sợi bưng trở về.

Mà Diệu Tín đang ngốc ở trong phòng thấy hắn ra cửa sau, nàng liền đứng lên trái phải nhìn nhìn nơi này.

Phòng ở đây kỳ thực rất đơn sơ, chỉ có một giường nhỏ, hai cái ghế cùng một cái bàn vuông. Nổi bật nhất có thể thấy được đại khái chính là phía bên phải căn phòng là hai giá sách lớn, mặt trên giá sách có đầy đủ các loại thư tịch. Không chỉ có kinh văn phật giáo, còn có một ít sách về nhân văn địa lí cùng một ít thiên văn, y học có liên quan đến thư tịch.

Xem ra hắn đọc qua không ít, trách không được mỗi lần đều có thể đem pháp sư biện kinh không còn lời nào để nói.

Bất quá Diệu Tín cũng chỉ là đứng ở kệ sách đơn giản nhìn nhìn, cũng không tính toán lấy xuống xem, rốt cuộc bọn họ cũng vừa mới gặp nhau, tuy rằng nàng vừa mới giúp hắn chữa bệnh, hắn cũng tỏ vẻ không ngại nàng tới xem, bất quá nàng vẫn nên khách khí với hắn một chút mới tốt. Vì thế nàng lại quay lại ghế ngồi chờ hắn về.

Đại khái khoảng chừng ba mươi phút trôi qua, hắn liền trở lại. Bưng hai chén mì nóng hầm hập, Diệu Tín nhìn đến cũng đoán được hẳn là vừa mới nấu xong, bất quá chỉ nghĩ rằng một vị đầu bếp nào hảo tâm giúp hắn làm, nàng cũng không có hỏi nhiều..

Trời đất chứng giám, đây chính là do cái vị thoạt nhìn không dính chút mưa xuân trước mặt, Pháp Vô sư huynh làm.

Pháp Vô cũng không có nhiều lời, chỉ là đưa cho nàng đôi đũa để nàng mau chóng ăn, hắn lo lắng nàng đói bụng. Diệu Tín sáng sớm đã lên đường, đi mất hai canh giờ, sau đó lại lạc đường ở chùa một hồi lâu, lúc sau nàng lại ở nơi này vất vả giúp hắn chữa bệnh, đúng là đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, cầm đũa liền ăn vội.

Càng đừng nói hương vị mì không tồi, có thể nói là so với sư phụ ở Liên Hoa Tĩnh tự còn ăn ngon hơn. Sư phụ ở chùa của nàng đối với khẩu dục không để tâm, mỗi ngày đều là tuỳ tiện làm, dù sao có thể ăn được là tốt rồi.

Diệu Âm cùng Diệu Lễ mỗi lần trở về từ Khải Linh tự luôn là muốn oán trách đồ ăn ở Liên Hoa Tĩnh tự một chút, bất quá cũng không thể nề hà, các nàng còn có thể đòi hỏi cái gì ở một ngôi chùa chứ?

Diệu Tín đối với chuyện này thật ra không có ý kiến gì, chính nàng vỗn dĩ cũng tuỳ ý lười nhác, ăn cái gì cũng đều là ăn thôi, dù sao nàng no bụng là được. Đối với mặt này, hai người các nàng thường thường trêu chọc nàng thật là dễ nuôi.

Kỳ thật là do nàng khi còn nhỏ ở nhà cữu cữu sống bữa đói bữa no, sau đó liền nghĩ có ăn là thập phần cảm tạ nhiều rồi, nào có đi so đo để ý nhiều như vậy.