"Đừng... Đi ra ngoài.... Quá trướng... A..."
Diệu Tín cũng không dám kêu quá lớn, bên tai phảng phất còn có thể nghe được các tăng nhân khác nói chuyện với nhau, nên nàng phải cố tình đè thấp thanh âm cùng hơi thở kiều suyễn, khiến cho lời cự tuyệt của nàng một chút thuyết phục cũng không có.
Pháp Vô nghĩ về sau nàng cũng phải thích ứng với kích cỡ của hắn, nên cũng không hề để ý đến nàng cự tuyệt, vẫn như cũ trừu động ngón tay. Bên trong hoa tâm cũng thực mau chảy ra một cổ dịch ẩm ướt, thấm ướt cả tay Pháp Vô. Một lát sau ngược lại là Diệu Tín chính mình chịu không nổi thúc giục: "Ân...A... Mau một chút... Ta muốn... A..."
Xem ra tiểu ni sư của hắn coi trọng thật mẫn cảm, như vậy cũng tốt, về sau có thể chịu được tần suất ra vào của hắn.
Hai người cứ như vậy tránh ở trên cây, nếu là có người tới gần nhìn kỹ, nhất định có thể phát hiện bên trên có hai người ôm nhau, quần áo dưới hạ thân đều hỗn độn, giữa hai người còn mơ hồ không thấy rõ là động tác gì, chỉ thấy cánh tay nam nhân không ngừng đong đưa.
Mà nữ nhân thì ngẩng cái cỗ trắng nõn, một tay giữ lấy quần áo nam nhân, môi đỏ còn không ngừng mà phát ra thanh âm kiều suyễn.
Ước chừng lại qua mười lăm phút động tác giữa hai người rốt cuộc ngừng lại, nam nhân dùng quần áo chính mình chà lau giữa hai chân của nữ nhân trong ngực.
Sau đó giúp nàng mặc tốt quần áo, chỉnh lại tăng bào cho nàng. Lại thương tiếc hôn hôn gò má, ôm nàng dựa vào trong ngực hắn, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về người trong ngực. Nếu xem nhẹ tăng bào đang mặc trên người, người khác nhất định sẽ nghĩ đây là một đôi phu thê ân ái đang ở đây thân mật.
Hiện tại vật dưới thân Pháp Vô cũng là đang sưng ngạnh, khó nhịn, chính là nàng đã ở đây chậm trễ thời gian một hồi lâu. Thời điểm hắn phải về cũng không sai biệt lắm với nàng, miễn cho phải bỏ lỡ thời gian cùng trở về với những người khác. Bởi vậy hắn cũng phải nhịn xuống du͙© vọиɠ của chính mình.
Xem nàng cũng dần dần ổn định sau khi vừa mới đạt cao trào, vì thế ôm nàng ôn nhu giải thích. Từ phản ứng của thân thể nàng xem ra là cùng mắc phải "Quái bệnh" giống hắn, bất quá so với hắn thì nhẹ hơn một chút thôi.
Ngày thường cũng sẽ không phát bệnh, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là ở thời điểm nàng cấp hắn chữa bệnh có khả năng là tinh huyết của hắn dẫn động đến thân thể nàng, làm cho nàng cũng sẽ có chút cảm giác khó chịu.
Diệu Tín nghĩ nghĩ một chút, phát hiện xác thật khi nàng ở chùa cũng không có gì khác thường. Chỉ là khi "Chữa bệnh" cho hắn mới có chút cảm giác kỳ lạ. Nếu nàng sang năm phải cùng hắn vào đời năm năm, chữa bệnh cho hắn khi hắn ở cạnh nàng, cũng có thể để hắn giúp nàng thư hoãn, nghĩ xong nàng cũng không có như cũ mà khẩn trương nữa. Lập tức thả lỏng thân thể, ngẩng đầu cười đối với hắn nói "Đã biết~".
Pháp Vô vừa rồi chỉ là thuận miệng bịa chuyện ra một chút, thấy nàng tin tưởng hắn như vậy lại có chút chột dạ. Bất quá hắn cũng sẽ không chiếm tiện nghi của nàng, về sau sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành người của hắn, hắn nhất định sẽ hảo hảo yêu nàng, thương nàng, bảo vệ nàng, về sau giải thích cho nàng thì nàng cũng sẽ hiểu cho hắn.
Lập tức hắn liền không hề rối rắm nữa, đem nàng đỡ xuống, lại lấy toàn bộ trái cây của mình cho nàng, thấy nàng cầm không nổi liền lấy ra một ít. Sau đó đưa nàng đến ven rừng cây, nhìn nàng cùng các ni sư khác tập hợp lại, sau đó cùng nhau xuống núi.
Khi xuống núi nàng còn quay đầu lại hướng Pháp Vô nhìn một cái, nhìn thấy Pháp Vô vẫn còn đang đứng nhìn nàng thì ngọt ngào cười với hắn một cái. Pháp Vô nhìn thấy bộ dáng ngây thơ của nàng cũng lắc đầu cười cười…