Sau khi trở lại chùa, Diệu Tín vẫn cứ như bình thường mỗi ngày nàng đều sẽ tụng kinh, chỉ là lâu lâu sẽ nhớ đến chuyện xảy ra hôm đó, cũng sẽ lo lắng nếu như hắn lại phát bệnh sẽ khó chịu như thế nào.
Bất qúa nước xa không cứu được lửa gần, hai người cách nhau không tính là xa, nhưng lại vì đặc thù trong chùa nên không có biện pháp thường xuyên gặp nhau, chỉ hi vọng hắn có thể ít chịu thống khổ một chút.
Đảo mắt cái liền đến tháng chín, trái cây trên núi cũng đến mùa thu hoạch đợt hai. Năm tháng trước, nàng đã không đi rồi, hiện tại nếu lại không đi nữa, sư phụ quản sự khẳng định sẽ quở trách. Bất đắc dĩ, không thích ra cửa cuối cùng nàng cũng phải đi.
Ngày ấy, trời vừa sáng, nàng liền đi theo các ni sư khác trong chùa cõng sọt đựng đi đến hướng sau núi. Phiến quả lâm kia ở Thái Hành sơn, cách Khải Linh tự cũng rất gần. Chờ Diệu Tín cùng một đám người tới nơi hái quả lâm, sớm đã có một vài sư huynh ở Khải Linh tự đã ở đó sẵn rồi. Xem đến số lượng trái cây trong sọt thì hẳn là đã tới được một lúc rồi nên các nàng cũng liền tản ra xung quanh từ từ hái trái cây.
Phiến quả lâm này là trái cây dại, cũng không phải của chùa miếu nào, đều là trời cao ban tặng cho tự nhiên, bởi vậy cũng hoàn toàn không phát sinh sự tình tranh đoạt, huống hồ phiến quả lâm này cực lớn, ước chừng có khoảng hai mươi mẫu.
Diệu Tín không quá thích náo nhiệt, vùng phụ cận bên này cây ăn quả gì cơ bản cũng đều bị hái hết hoặc là có người đang hái vì thế nên nàng mang theo sọt của chính mình hướng vào chỗ sâu một chút đi đến. Đi đến khi đại khái cũng không còn người, thì nàng định dừng lại tìm vài cành cây dài để hái trái cây.
Nhìn đến cách chỗ nàng không xa cũng có một cái sọt, bất quá lại nhìn không thấy người. Hẳn cũng là một người giống nàng, không thích náo nhiệt đi, ngay sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao gần đây, cây ăn quả vẫn còn rất nhiều, nàng một người, đeo một cái sọt trái cây vẫn là tương đối dễ dàng, chỉ là hơi tốn sức một chút thôi.
Mới vừa cầm lấy một nhánh cây lên, nàng liền nghe được sau lưng tựa hồ có người kêu một tiếng "Tiểu Tín nhi.."
Diệu Tín quay đầu khắp nơi tìm kiếm, cũng không nhìn thấy ai, tưởng chính mình gặp ảo giác. Đang muốn tiếp tục làm việc thì lại nghe được một tiếng gọi càng vang dội "Diệu Tín, ta ở trên cây!"
Lúc này Diệu Tín mới hướng theo thanh âm tìm đến, nguyên lai là từ đằng sau một cái cây ăn quả cực kỳ tươi tốt truyền đến. Người trên cây... là... Pháp Vô?! Diệu Tín nhìn kỹ một lát mới thấy rõ ràng, cũng là hơi hoảng sợ. Nàng không nghĩ là sẽ ở chỗ này gặp được hắn.
"Lại đây, ta ở nơi này." Pháp Vô hướng Diệu Tín vẫy tay, Diệu Tín cũng không có nghĩ nhiều liền trực tiếp đi qua.
Pháp Vô từ trên cây nhảy xuống nhìn cái sọt cách gần nàng một chút cũng đoán được hôm nay nàng hẳn là cũng tới để hái trái cây. Chút nữa liền không để nàng hái nữa, chính hắn đã hái một sọt trái cây, đợi chút nữa tất cả đều cho nàng mang đem về.
"Huynh cho ta trái cây, vậy huynh phải làm sao bây giờ ?" Diệu Tín nghi hoặc hỏi, nàng cũng không nghĩ sẽ tuỳ tiện phiền toái đến người khác.
"Hôm nay ra ngoài, việc hái trái cây vốn dĩ không phải là nhiệm vụ của ta, ta chỉ là thật lâu rồi không có ra ngoài vận động nên liền tự nguyện đi theo hỗ trợ, đừng lo lắng." Pháp Vô biết Diệu Tín lo lắng, bởi vậy hắn mới ôn tồn trấn an nàng.
Đừng nói là đây không phải nhiệm vụ của hắn, liền tính như thật sự là nhiệm vụ của hắn đi nữa, hắn cũng hoàn toàn không để chuyện này trong lòng. Bởi vậy biểu tình thản nhiên của hắn lại làm cho Diệu Tín cũng không quá kháng cự.
"Ta đỡ nàng, nàng đến trên thân cây ngồi một lát đi. Bên trong rất lớn, nằm vẫn còn dư dả."
Vóc dáng Diệu Tín nhỏ, chưa từng leo cây lần nào, lúc này cũng nổi lên ý muốn thử leo một lần, vì thế theo lực đạo của Pháp Vô bò lên trên, chính hắn cũng theo sát nàng mà bò lên.
Diệu Tín thật sự không nghĩ tới ở đây còn có một chỗ như vậy, đừng nói một người, hai người nằm xuống còn dư dả. Nàng đỡ cành cây hướng bên trong đi đến, tìm một cành cây thoạt nhìn rắn chắc ngồi xuống. Nàng đi từ chùa đến trên núi cũng mất khoảng một canh giờ nên hiện giờ cũng là mệt đến có thể ngồi nàng liền không muốn đứng.
Pháp Vô nhìn nàng bò lên, tăng bào kéo căng càng làm dáng người nàng yểu điệu hiện lên rõ ràng, còn có cái cổ tinh tế, trắng nõn.
Ba tháng này, hắn đối với nàng ngày đêm tơ tưởng, mỗi khi nghĩ đến nàng ngày ấy dùng tay nhỏ trắng nõn cùng cái miệng nhỏ ấm áp, ướŧ áŧ giúp hắn phát tiết, liền hận không thể lập tức đem nàng đè ở dưới thân.
Hôm nay cũng là vừa khéo muốn ra ngoài để hít thở không khí, may mắn hôm nay đi, nếu không làm sao hắn có thể gặp được nàng? Hồi tưởng lại thôi mà dưới thân hắn đã sưng to lên rồi.
Diệu Tín ngồi xong, lúc sau quay đầu lại nhìn đến biểu tình của Pháp Vô phảng phất lại có chút bộ dáng ẩn nhẫn khó nhịn, ngay sau đó liền nhìn xuống dưới thân hắn, quả nhiên phát hiện hắn lại đang "Phát bệnh"!
Diệu Tín cũng có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc thì dùng tay không được, dùng miệng lại càng không được nhưng lại không thể nhẫn tâm nhìn hắn chịu đựng vì "Phát bệnh" mà thống khổ. Nhìn đến ánh mắt chờ đợi của hắn, nàng cũng chỉ có thể để hắn lại đây. Pháp Vô đi đến bên cạnh Diệu Tín, lại hướng chỗ cao cao bò lên một đoạn, ngồi xuống, vừa vặn làm cho đầu Diệu Tín ngồi xổm phía dưới đối diện với giữa hai chân của hắn.
Hắn làm bộ chính mình muốn đỡ cành cây tới để thăng bằng, sau đó thấp giọng lừa gạt Diệu Tín giúp hắn vén tăng bào lên, thuận tiện giúp hắn đem quần cũng cởi luôn.
Diệu Tín cũng là trước lạ sau quen, có được một lần kinh nghiệm, cũng không có quá khẩn trương hay câu nệ. Theo lời hắn nói, nàng liền thay hắn vén tăng bào lên lộ ra "Bệnh căn" sưng to thô cứng. Tựa hồ mấy tháng không thấy, bệnh tình giống như càng nặng thêm, lúc này đây vật sưng to cự nhiên so với lần trước còn muốn nghiêm trọng hơn.
Nội tâm nàng cũng có chút thay hắn lo lắng, không đợi hắn mở miệng liền dùng tay mình nắm lấy "Bệnh căn" rồi, sau đó cúi đầu hàm chứa vật đang sưng to. Cũng là dựa theo hướng dẫn lần trước của hắn, đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếʍ một vòng dọc theo "Bệnh căn", lại đem hai viên cầu phía dưới cũng ăn vào trong miệng, hảo hảo hút một phen.
Tiếp theo lại đem nguyên cây gật đều ngậm vào miệng, nhanh chóng phun ra nuốt vào.
Pháp Vô cũng là thật sự lâu lắm chưa được thấy nàng, từ lần đó cũng coi như nửa khai huân, sau đó càng là thực tuỷ biết vị. Mỗi lần ở chùa chỉ có thể tự chính mình động thủ, căn bản không có biện pháp để giảm bớt.
Hiện giờ lại gặp nàng đang giúp hắn khẩu giao, càng kích độc hơn. Hắn không nhịn được, một tay đỡ lấy đầu nàng, giúp đỡ nàng giúp chính mình "Chữa bệnh". Dân dần, hắn không thoã mãn với tốc độ này, tay liền tăng thêm mấy phần lực độ.
Hắn cũng không dám dùng quá sức, chỉ là chậm rãi từ từ tăng lực, xem nàng nuốt vào, thích ứng rồi mới lại thêm một chút lực. Cứ như vậy, Diệu Tín cư nhiên cũng đem nguyên cây gậy của hắn nuốt vào! Nhìn đến côn ŧᏂịŧ của mình tiến vào rồi biến mất trong miệng nàng, hắn rốt cuộc cũng không thể khắc chế chính mình.
Mãnh mẽ ấn đầu nàng hướng đến sâu hơn, đồng thời hạ thể dưới thân cũng ra vào liên tục. Thẳng đến khi đỉnh Diệu Tín không theo kịp tốc độ, nước miếng theo đó cũng tràn ra khắp khoé môi.
Mà Diệu Tín cũng không nghĩ tới hắn đột nhiên phát lực tăng nhanh tốc độ, may mắn là ngay từ đầu hắn chậm rãi tăng từ từ cho nàng kịp thích ứng với "Bệnh căn" thô dài của hắn, hiện tại hắn đột nhiên sử dụng lực mạnh cũng không đến mức quá khó chịu. Chỉ là khi đỉnh đến sâu trong cổ họng có chút đau, nàng thử đầy nhẹ hắn một chút, hắn ngược lại càng tăng thêm lực đạo.
Lúc này, Diệu Tín cũng không dám làm trái ý hắn, đành phải theo sát lực đạo của hắn, tận lực ngậm chặt "Bệnh căn" của hắn, làm cho hắn nhanh chóng thư hoãn sớm một chút bắn ra tinh huyết.