Chương 8

Ngay lúc tôi đang định cắt ngang màn diễn tồi tệ của họ thì cánh cửa phòng tiệc đột nhiên bị đẩy ra.

Một người phục vụ lịch sự hỏi: "Xin lỗi, vị nào sở hữu chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn đang đậu ở cửa thế ạ? Một số người nổi tiếng trên mạng đã chụp ảnh ở đó và đánh nhau để giành vị trí, ảnh hưởng đến việc đi lại. Nếu có thể, hãy để chúng tôi đưa xe vào chỗ đậu Vip bên dưới tầng hầm.”

Tôi chưa kịp lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, các chàng trai trẻ trong phòng tiệc đều phấn khích: "Là Aston Martin phiên bản giới hạn toàn thế giới mới đó à? Mẹ kiếp, nghe nói nó có giá hơn 30 triệu. Cậu mua à?"

"Sao tôi dám mua? Nếu tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe chắc bố tôi sẽ c.h.é.m c.h.ế.t tôi."

"Là của ai thế? Gia đình cậu là giàu nhất ở đây rồi còn gì."

"Này, không phải là anh, đúng không? Lâm Tử Hiên, anh đã tiêu hết tài sản của mình để mua một chiếc xe đấy à?"

Lâm Tử Hiên chưa kịp phủ nhận, cha hắn ta đã vỗ mạnh vào đầu hắn ta: "Có thật là của mày không? Trả lời tao ngay. Sao mày dám xài tiền như thế? Dự án mới của chúng tôi thậm chí còn không có vốn lưu động. Sao mày dám bỏ ra 30 triệu để mua một chiếc xe hả?"

Lâm Tử Hiên vô tội che lại sau đầu: "Oan ức quá, cha!"

Cái tên mồm to làm ầm ĩ lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là Lâm Kiện. Chỉ còn nhà cậu mới có khả năng mua thôi. Không phải cậu thì có thể là ai?"

Đúng lúc mọi người đang định gật đầu hùa theo thì tôi lấy ra chìa khóa xe đưa cho người phục vụ: “Là xe của tôi. Nếu người nổi tiếng trên mạng muốn chụp ảnh thì anh cứ cho phép họ chụp đi, không sao đâu.”

Tôi liếc nhìn những người xung quanh đang sửng sốt rồi nói: "Tôi chưa đi liền, nên không cần phải vội."

Người phục vụ cung kính nhận lấy chìa khóa rồi lùi lại, miệng mọi người như bị trật khớp, không thể ngậm lại được.

Một bầu không khí ngượng ngùng lan tỏa xung quanh.

Lâm Hạo khinh thường cười lạnh, phá vỡ không khí trầm lắng: "Mày có biết ô tô là gì không mà dám nhận chiếc xe đó là của mình? Đó không phải là một chiếc xe bình thường mà mày có thể nhìn thấy trên đường đâu."

Lâm Vãn Vãn cũng ho khan: “Chị à, em biết chị sợ mọi người coi thường nên cố ý thuê quần áo nhái hàng hiệu. Nhưng chiếc xe này không thể nhầm lẫn được, nếu không phải của chị thì không thể nhận bừa đâu. Nếu Người phục vụ đi ra đó và phát hiện thì chị sẽ xấu hổ đến mức nào nếu không thể lái xe!”

"Mấy người cho rằng tôi ngu đến thế sao? Tôi vẫn cố nói dối dù sẽ bị vạch mặt ngay sau đó à?”