Bà Ba có giọng rất to vì tai kém: "A Ngọc, con đi trả tiền gì mà lâu thế? Không phải lại đi đánh bài đấy chứ?”
Khi còn nhỏ, trong thôn rất thịnh hành trò đánh bài ăn mấy viên thuỷ tinh. Tôi luôn bị hấp dẫn bởi những thứ lấp lánh ấy.
Mỗi lần đi đánh bài bằng viên thuỷ tinh là tôi đi tới tận tối mới về nhà. Bà Ba tức giận vì đã vất vả chuẩn bị một bàn đồ ăn cho tôi nên cầm gậy rượt đánh tôi cho bằng được.
Bây giờ tôi lớn rồi, nhưng bà Ba lại già đi. Nhiều chuyện bà không còn nhớ rõ lắm, nhưng riêng chuyện tui đánh bài hồi nhỏ lại nhớ như in, nên thường gọi quản tôi rất chặt.
Tháng trước, tôi vừa đến salon ô tô 4S đặt mua một chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn toàn thế giới. Hai ngày trước xe đã đến, salon ô tô 4S bảo tôi đến nhận xe, chuyện này bị bà Ba nghe thấy, rồi mỗi ngày đều giục tui đi trả tiền cho người ta.
Tôi không biết nên cười hay nên khóc, chỉ biết hứa với bà: “Được, được, con trả xong sẽ về nhà.”
Tôi tắt điện thoại, đang định rời đi thì bị Lâm Vãn Vãn kéo lại.
Cô ta dùng hai ngón tay xách tay áo của tôi với vẻ mặt ghê tởm, biểu cảm kinh ngạc: “Chị ơi, chị thiếu nợ người ta sao?”
Lâm Hạo càng kinh ngạc hơn: "Mày đánh bài à? Làm sao lại có loại phụ nữ sa đoạ như mày thế?"
Mẹ tôi còn tát tôi hai cái rất đau: “Sao con có thể đánh bài hả? Núi vàng núi bạc trong nhà cũng không đủ trả nợ cho một con bạc như con đâu.”
Tôi đã lấy tiền của họ bao giờ?
Tôi bất lực định giải thích: “Không phải nợ tiền mà là đi trả số dư.”
"Về phần cờ bạc..." Tôi gãi đầu, thật sự rất khó giải thích. Tôi có nên kể cho họ nghe chuyện tôi đã làm khi còn nhỏ không?
Quên đi, đừng bận tâm họ nghĩ gì về tôi.
Tôi lười tranh cãi với họ nên kéo tay áo lên và bước ra ngoài.
Nhưng cha tôi đã hét lên ngăn tôi lại: “Mày đi đâu thế?”
"Con về nhà."
Ông ta càng tức giận hơn: "Đây không phải là nhà của mày sao? Mới nói mày mấy câu đã bày đặt tỏ vẻ không vui rồi. Mày có thật sự nghĩ mình là tiểu thư nhà giàu không vậy?”
“Nếu lão già chết tiệt đó không nhớ đến mày, lại còn bắt dùng DNA của mày để mở cái két sắt và lấy tài sản thừa kế của công ty thì mày nghĩ tao có tìm mày về không?”
Mặc dù giọng nói của ông ta rất nhỏ nhưng tôi lại có thính giác cực tốt từ khi còn bé.
DNA, két sắt, lão già chết tiệt?
Hóa ra trong gia đình này còn có người thực sự yêu thương tôi.
Đột nhiên tôi không muốn đi nữa.
Dù sao đi nữa, tôi không thể để số tiền vất vả kiếm được của người thực sự yêu thương mình bị cái đám vô lương tâm này cướp mất.
Tôi mỉm cười quay lại: “Được rồi cha, con vào nhà ngay.”
Nói xong, tôi đá đôi dép đi trong nhà mà Lâm Hạo ném tới, giẫm mạnh lên đôi dép bông màu đỏ vừa mua lên tấm thảm trắng như tuyết.
Mẹ tôi đau khổ đến mức hét lên: “Mẹ mua thảm cashmere từ nước ngoài về đó!”
Tôi bắt chước Lâm Vãn Vãn, giả vờ vô tội: "Ai ui, con là người nhà quê không biết giữ gìn vệ sinh. Con xin lỗi!”