Tôi đang đi lang thang trong thành phố với đôi dép bông màu đỏ mới mua ở một sạp nhỏ.
Tôi vừa mua một cây kẹo hồ lô ngọt ngào, khi quay lại đã bị đánh bằng gậy rồi tống vào một chiếc xe.
Tôi tưởng là cướp nên sợ quá lập tức ăn hết cây kẹo hồ lô.
Nhưng đối phương lại không thèm nhìn đến mặt mà bảo với tôi rằng họ là cha mẹ ruột của tôi.
"Uyển Uyển, là mẹ của con đây."
Người phụ nữ trung niên chỉ vào chính mình, sau đó chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh và nói đó là cha tôi, rồi chỉ vào người trẻ tuổi hơn bảo là anh trai tôi.
Tôi theo ánh mắt của họ nhìn sang cô gái trẻ mà họ đang vây quanh kia. Tôi định hỏi đây có phải là em gái của tôi không, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Tôi nhìn trái và phải.
Cuối cùng, cô gái không cầm được nước mắt: "Chị ơi, em có lỗi với chị. Em đã cướp đi cuộc sống hạnh phúc bao nhiêu năm qua của chị.”
“Em... em sẽ trả lại cho chị... hu... hu... hu...”
Tôi: “Hả?”
Chỉ đôi lời mà đã khiến ba người tự nhận là người thân của tôi chắn trước cô ta và nhìn tôi như thể tôi là một kẻ nguy hiểm.
Cha tôi nói một cách nghiêm khắc: “Con không thể trách Vãn Vãn được. Sau khi con mất tích, cha và mẹ con đau lòng muốn c.h.ế.t. Nhờ nhận nuôi Vãn Vãn nên chúng ta đã vượt qua được nỗi đau đó.”
Tôi đang định gật đầu đồng tình thì anh trai Lâm Hạo đã cướp lời tôi: “Mặc dù chúng tôi nhận lại cô, nhưng đừng nghĩ đến việc đuổi Vãn Vãn ra khỏi nhà họ Lâm. Dù Vãn Vãn không có quan hệ huyết thống thì với tình cảm bao năm qua cũng không thể nói bỏ là bỏ được."
Anh ta khinh thường liếc nhìn cách ăn mặc quê mùa của tôi: “Hơn nữa, hiện tại cô không xứng với cái danh con gái nhà họ Lâm.”
Mẹ tôi ở một bên cũng phụ hoạ: "Đúng thế, đúng thế!"
Tôi cố nhịn hết lần này đến lần khác, nhớ lại lời ông nội đã dặn trước khi mất. Ông nói rằng, khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi thì tôi hãy về với họ, nếu không tôi sẽ cô đơn trên cõi đời này. Lúc đó thật đáng thương.
“Nếu họ gặp khó khăn, con hãy giúp đỡ họ.”
Tuy rằng tôi không cảm thấy đám người này quá đáng thương, nhưng vẫn định đi xem một chút cuộc sống của bọn họ như thế nào.
Nếu thật sự cuộc sống của họ không tốt thì có thể niệm tình vì họ đã sinh ra tôi và theo lời dặn của ông nội mà giúp đỡ họ.
Thế nên tôi nhịn và theo họ về nhà.