Qua kiếp này, dù tuổi tác đã lớn hơn, nhưng nàng không còn cô độc như trước.
Ăn một lúc, bụng đỡ đói, lão đại mới để ý thấy nương mình hầu như không động đũa, lo lắng hỏi: "Nương, người thấy thế nào? Đầu vẫn còn choáng không?"
Lâm Vân Thư giật mình, mới nhớ ra hắn đang hỏi về tình trạng của mình, nàng cười cười: "Không sao đâu, con, nương đỡ nhiều rồi."
Lão đại tin là thật, nhưng lão nhị lại cho rằng nương đang trấn an mọi người, liền quay sang bảo lão tam: "Ngày mai đệ dậy sớm đi, ra sông bắt con cá, nấu canh cá cho nương bổ dưỡng."
Lão tam hừ một tiếng, vẫy tay: "Không cần đợi đến ngày mai, ăn xong cơm là đi ngay. Chúng ta đi dọc bờ sông, vừa đi vừa bắt cá."
Tiểu tứ tròn mắt, nhíu mày như người lớn, tò mò hỏi: "Cá không ngủ à?"
Lão tam gặp câu hỏi khó, gãi đầu một cái thật mạnh, âm thầm nghĩ thầm, "Người ta buồn ngủ thì cá cũng ngủ đúng không?" Hắn ngơ ngác đáp, "Đúng vậy."
Lão nhị bất lực lắc đầu, vỗ vào đầu hắn: "Sáng mai đệ đi lấy cái rổ là được rồi."
Lão tam tránh tay y, trừng mắt: "Đừng đánh đệ! Đệ đã đủ ngốc rồi mà còn đánh."
Nghiêm Xuân Nương bật cười, nhưng ngay lập tức đỏ mặt khi nhận ra bà bà đang nhìn mình, mì sợ trong miệng thiếu chút nữa bị sặc. Lão đại vội vỗ lưng nàng ấy để giúp nàng ất thở.
Lâm Vân Thư dời mắt đi, nhìn về phía lão nhị và những người khác: "Trời tối rồi mà còn muốn đi cắt lúa mạch à?"
Trong ký ức của nguyên chủ, buổi tối cũng có người đi cắt lúa mạch, nhưng nhiều muỗi lắm.
Lão nhị trả lời rất tự nhiên: "Dĩ nhiên rồi. Buổi tối mát mẻ hơn, cắt lúa mạch sẽ dễ hơn. Ban ngày nắng nóng quá, cắt không được bao nhiêu."
Lão tam đồng tình: "Đúng vậy, còn 30 mẫu ruộng nữa. Nếu trời mưa thì lúa sẽ bị hỏng mất."
30 mẫu ruộng, nếu cắt ban ngày ban đêm thì lão đại và lão tam mỗi ngày cắt được 2 mẫu, lão nhị và Nghiêm Xuân Nương cắt được 1 mẫu rưỡi, tiểu tứ cắt được 1 mẫu, tính ra phải mất 4 ngày mới xong.
Nghe họ nói, Lâm Vân Thư để ý thấy Nghiêm Xuân Nương đã bình tĩnh trở lại. Haizz, có vẻ như con dâu vẫn còn sợ mình.
Nghĩ lại cũng đúng, cổ đại lấy chữ hiếu làm đầu, chống đối cha nương là điều không nên. Huống hồ, nàng ấy đã về đây hai năm mà vẫn chưa có tin vui, cũng không tự tin lắm, nên không phải sẽ sợ bà bà sao?
Nàng thu tầm mắt lại, dặn dò những người khác: “Các con hãy mặc thêm áo ấm vào, cẩn thận đừng bị muỗi đốt nhé. Lương thực thì quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”
Cả nhà ăn tối xong, trời đã tối đen. Nghiêm Xuân Nương định thu dọn bát đũa, nhưng Lâm Vân Thư ngăn lại: “Để ta thu dọn, các con đi sớm về sớm đi.”
Lâm Vân Thư không muốn xuống đất, nàng đau lòng bọn họ nhưng nàng cũng biết khả năng của mình có hạn.
Trong lúc thu dọn bát đũa, ngón tay cái của nàng bị vướng vào một cái đinh gỉ trên bàn ăn, chảy máu một ít.
Cái bàn này đã cũ lắm rồi, gỗ đã tróc hết, sần sùi quá.
Sau khi rửa bát xong, nàng ra sân phơi đồ.
Đêm ở nông thôn rất tĩnh lặng, chỉ có những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đen kịt, giống như những viên kim cương sáng lấp lánh. Cả đất trời như đang ngủ say, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ, tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng chó sủa xa xa.
Lâm Vân Thư ngồi trên ghế, suy nghĩ về cách để cả gia đình có cuộc sống tốt hơn.
Với kiến thức của mình, nàng có thể làm được nhiều việc.
Chỉ tiếc là chân nàng hơi nhỏ, sau khi lấy chồng, chân liền to ra, nhưng so với những phụ nhân nông thôn khác thì vẫn nhỏ hơn một chút. Khi đi trên đường, luôn có cảm giác như sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào.
Nàng biết mình không thể làm việc quá sức. Có lẽ nàng nên tìm cách để mọi người biết đến khả năng đỡ đẻ của mình.
Lâm Vân Thư phe phẩy chiếc quạt hương bồ, lòng thầm suy nghĩ, bỗng dưng cổ nàng nóng ran lên. Nàng đưa tay sờ vào, lúc này mới nhận ra trên cổ mình đeo một chiếc hồ lô bằng ngọc.