Lâm Vân Thư lấy phần nhau thai ra khỏi bụng Yến tam nương, kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo tử ©υиɠ không còn sót lại gì, mới ngồi nghỉ.
Ở bên ngoài cửa, Sử nhị nương đang cùng với người khác báo tin mừng.
Lâm Vân Thư quay sang nói với Yến tam nương, “Ta bế đứa trẻ ra ngoài cho họ xem một chút, ngươi hãy nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Yến tam nương nhìn Lâm Vân Thư với vẻ biết ơn tràn đầy, “Dạ, đại bá mẫu, ta cảm ơn người.”
Lâm Vân Thư đáp lại, “Không cần phải cảm ơn đâu! Ngươi cứ yên tâm đi.”
Lâm Vân Thư bế đứa bé ra, Cố bà tử mừng đến nỗi nước mắt lưng tròng, Cố Vĩnh Đán thì kích động đến mức tay chân run rẩy, “Đây là con trai của ta sao?”
Thấy hai người vui mừng như vậy, Lâm Vân Thư không khỏi mỉm cười, “Đúng là con trai của ngươi! Ngươi muốn bế không?”
Cố Vĩnh Đán vô cùng xúc động, nhưng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ xinh như vậy, hắn sợ mình sẽ làm nó đau vì tay chân vụng về.
Cố bà tử đẩy hắn ra, liếc mắt giận dữ rồi cười mắng: "Ngươi còn dám đánh cả lợn rừng mà lại không dám ôm cả đứa trẻ! Nhìn ngươi mà xem, chẳng có chút tiền đồ gì cả!"
Cố Vĩnh Đán bị mắng cũng không tức giận, ngược lại còn vui vẻ hơn, đứng canh bên cạnh nhìn đứa trẻ trong lòng bà.
Đúng lúc đó, có một nhóm người gồm cả nam và nữ bước vào từ ngoài cửa. Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, chính là tộc trưởng. Đôi mắt nhỏ của ông ta ánh lên vẻ háo hức khi nhìn qua, hỏi: "Sinh rồi à? Là con trai hay con gái?"
Cố bà tử ôm đứa bé lại, cười toe toét: "Lão nhân, là con trai đấy! Đây chính là đứa cháu trai đời thứ ba của nhà chúng ta."
Tộc trưởng ngửa mặt lên trời cười lớn, vuốt râu: "Tốt! Đây chính là cháu trai trưởng đời thứ mười một của Cố gia ta, thật đáng mừng!"
Sau khi cười xong, Cố bà tử cười tủm tỉm nói: "Tất cả là nhờ đại tẩu. Đán nhi đi tìm Lưu bà tử thì mới biết bà ấy đã bị phu nhân của huyện lệnh mời đi rồi. Không có cách nào khác, ta đành phải nhờ đại tẩu giúp đỡ. Lão nhân, ông phải cảm ơn đại tẩu thật nhiều."
Tộc trưởng lúc này mới để ý đến Lâm Vân Thư đang đứng một bên. Nàng có vẻ ngoài điềm tĩnh, quả nhiên là phong thái của một tiểu thư thế gia.
Tộc trưởng tiến lại gần, cúi đầu chào nàng rất lâu, rồi lấy ra một phong bao lì xì từ trong lòng và dâng lên bằng cả hai tay: "Cảm ơn đại tẩu! Món quà nhỏ này mong đại tẩu đừng chê."
Lâm Vân Thư từ chối một lúc, thấy ông kiên trì nên đành nhận lấy. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hoàng hôn đã buông xuống nên biết đã đến giờ về nhà.
Tộc trưởng tiễn nàng ra đến cửa rồi cười nói: "Đại tẩu, ba ngày sau sẽ có lễ tắm cho đứa bé, mong đại tẩu giúp đỡ."
Lễ tắm ba ngày? Lâm Vân Thư chưa từng làm việc này bao giờ, nhưng nàng nghĩ mình có thể hỏi người khác để biết, nên gật đầu đồng ý.
Lâm Vân Thư cầm phong bao lì xì rồi về nhà.
Con dâu cả - Nghiêm Xuân Nương, đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Thấy bà bà về một mình, Nghiêm Xuân Nương vội vàng tiến đến hỏi han: "Nương, nương có khỏe hơn chưa?"
Lâm Vân Thư gật đầu: "Khỏe hơn nhiều rồi." Nàng nhìn quanh căn nhà yên tĩnh và tò mò hỏi: "Họ đâu hết rồi?"
Ngày mùa bận rộn nhất, đặc biệt là ở thời cổ đại khi mọi việc đều làm bằng tay. Sao họ lại không về ăn cơm?
Nghiêm Xuân Nương đỡ Lâm Vân Thư ngồi xuống: "Họ đi tìm nương."
Lâm Vân Thư nhớ lại những gì nàng học được ở trường, người xưa rất coi trọng hiếu đạo.
Nguyên chủ xuất thân từ một gia đình thế gia, thường ngày rất coi trọng lễ nghi, ngay cả việc ăn cơm cũng vậy. Nếu trưởng bối chưa ngồi vào bàn thì những người khác không thể ăn trước, nếu không sẽ bị coi là bất hiếu.
Lâm Vân Thư giơ tay lên: "Vậy con ra cửa thôn gọi họ về hết đi."
Nghiêm Xuân Nương vốn là con nhà nông, dù không phải kiểu nữ nhân đanh đá nhưng cũng không phải dạng tiểu thư đài các, cười không lộ răng. Những lời ra tiếng vào của làng trên xóm dưới đối với nàng ấy chẳng là gì đáng ngại.