Chương 37:

Trương Bình Vân nghe thế nghi ngờ quan sát Ân Ngọc Dao từ trên xuống dưới, sợ cô gái này mặc bệnh lạ hiếm gặp gì đó.

Mẹ Lý thấy thế vội lấy lại tinh thần, duỗi tay đè Ân Ngọc Dao ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn về phía Trương Bình Vân cười nói: “Lúc trước thím cũng nói với con rồi đó, con bé này luôn đi học, chưa từng làm ruộng lần nào, hiện tại nghỉ học mới về được hơn nửa tháng đã bị cảm nắng ngã bệnh, hiện tại còn chưa khỏe hẳn nữa.”

Lúc này Trương Bình Vân mới đè nén lòng nghi ngờ xuống, chuyện này thì cô ta tin, bởi vì thằng em trai Trương Bình Sinh của cô ta cũng vai không thể gánh tay không thể xách giống như thế này, trông cứ như là chuẩn bị bệnh đến nơi. Bình thường ở dưới quê muốn cưới vợ mà cơ thể không khỏe mạnh, yếu đuối như thế là không được, cho dù có học giỏi cũng không được, một người là một sức lao động, chuyện gì cũng không thể làm sẽ gia tăng bao nhiêu gánh nặng cho gia đình chứ. Nhưng mà đối với nhà họ Trương mà nói, một người vợ như thế lại là điều mà bọn họ tha thiết ước mơ. Không làm việc được cũng không sao hết, nhà họ Trương bọn họ vét hết toàn bộ của cải, bỏ hơn một trăm đồng tiền để cưới về một người, là vì muốn làm cô sinh con nối dõi tông đường cho bọn họ. Lại nói tiếp thì cho dù cô làm việc giỏi giang thì bọn họ cũng không dám thả cô đi ra ngoài, lỡ như cô chạy mất thì phải làm sao? Lỡ như cô chịu không nổi tìm cái giếng nhảy xuống thì thế nào? Vậy chẳng phải tiền bạc coi như mất trắng hết sao.

Trương Bình Vân cũng âm thầm tính toán trong lòng, lại cẩn thận ngắm eo và gương mặt của Ân Ngọc Dao, đúng như những gì bà già nhà họ Lý này nói, tuy rằng mặt mày cô có mang theo chút vẻ bệnh tật, nhưng vẫn không thể nào che giấu được nét xinh đẹp bẩm sinh, muốn eo có eo muốn mông có mông, vừa nhìn là biết ngay đây là kiểu mà Bình Sinh thích.

Nghĩ thế, Trương Bình Vân nhịn không được quay đầu nhìn về phía Trương Bình Sinh, quả nhiên ánh mắt của anh ta đã dính chặt lên người con gái nhà người ta, dời không đi được nữa, trong mắt tràn ngập vẻ si mê.

Trương Bình Sinh được nuông chiều từ khi còn nhỏ, khá là ích kỷ, từ sau khi bị thương chỗ kia thì tính cách lại càng thêm vặn vẹo, bình thường luôn xụ mặt âm u, tính tình cũng rất quái đản. Lúc này tuy rằng Ân Ngọc Dao còn có chút bệnh tật, nhưng mà ở trong mắt Trương Bình Vân, như thế ngược lại còn tăng thêm chút nét đẹp về sự yếu đuối, lập tức kí©h thí©ɧ sự điên khùng trong lòng anh ta, làm anh ta dâng lên xúc động biếи ŧɦái muốn ức hϊếp cô, chà đạp cô, tra tấn cô, muốn xem cảnh cô khóc lóc đau khổ cầu xin mình.

Sau khi ý thức được suy nghĩ trong lòng mình, Trương Bình Sinh không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng hưng phấn hơn, cảm thấy anh ta đã tìm được ý nghĩa tồn tại và suối nguồn vui sướиɠ trong tương lai.

Trương Bình Sinh quay đầu liếc nhìn Trương Bình Vân: “Chị.”

Trương Bình Vân lập tức hiểu ra, em trai đã vừa ý cô gái này rồi.

Chút thiện lương còn sót lại cuối cùng làm cô ta nhịn không được thở dài, đúng là con cái không có mẹ là đáng thương nhất, uổng cho vẻ ngoài xinh đẹp lại còn được đi học nhiều năm như thế, nhưng ai bảo cô xui xẻo làm chi. Thật ra em trai của cô ta cũng chẳng thua kém gì, gả đến nhà bọn họ không cần làm việc mà còn có ăn có uống, chờ sinh con xong trong lòng kiên định rồi, nói không chừng nhà bọn họ còn có thể thả cô ra ngoài hít thở không khí nữa.

“Thím, thím xem việc này?” Trương Bình Vân hàm súc hỏi.