Chương 32:

Ân Ngọc Lỗi nuốt nước miếng, duỗi tay cầm lấy một cái bánh bao vừa trắng vừa ú nu đưa đến trước mặt Ân Ngọc Dao nói: “Chị một cái em một cái.”

Trong lòng Ân Ngọc Dao vô cùng ấm áp, đẩy tay của cậu bé về nói: “Chị vừa mới khỏi bệnh, hiện tại không dám ăn nhiều dầu mỡ như thế, sợ dạ dày chịu không nổi. Chờ chị khỏe rồi, chị lại đến huyện thành mua bánh bao thịt bò, đến lúc đó hai chị em chúng ta ăn chung với nhau.”

Ân Ngọc Lỗi chớp đôi mắt to nhìn Ân Ngọc Dao hỏi: “Vậy trưa nay chị ăn gì thế?”

“Chị ăn sủi cảo, sủi cảo nhân bí đỏ.” Ân Ngọc Dao nhớ lại vị của sủi cảo mà cô ăn hồi trưa, không khỏi mỉm cười nói: “Nhà chị Thu Lệ của em nấu, ăn ngon lắm.”

Ân Ngọc Lỗi nghe thế, lúc này mới yên tâm lại, hai tay bé xíu cầm lấy bánh bao trắng tinh mập mạp cắn một miếng nỏ, bột mì mềm mại thơm thơm còn mang theo mùi thơm của cám mì, cậu bé ngậm trong miệng thậm chí còn không nỡ nhai. Nhưng mà giây tiếp theo, nước sốt tràn ngập mùi thịt đã chảy ra ngoài, Ân Ngọc Lỗi lập tức luống cuống tay, vừa nhanh chóng nhai vỏ bánh bao trong miệng vừa cầm lấy hộp cơm hứng nước sốt thịt, sợ sẽ lãng phí. Mãi đến khi nước sốt đều rơi xuống hộp cơm mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận mà liếʍ sạch phần nước sốt dính trên tay, lúc này mới cẩn thận cắn từng miếng nhỏ, nhấm nháp món ngon trên tay.

Bánh bao lớn bằng nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành, đến cả Ân Ngọc Dao cũng ăn không hết hai cái, nhưng Ân Ngọc Lỗi lại ăn sạch sẽ hai cái, đến cả nước sốt thịt bị chảy ra trong hộp cơm cũng uống sạch sẽ, còn dùng phần vỏ bánh bao cuối cùng chấm sạch hết dầu mỡ trên hộp cơm, sau đó mới nhét vào trong miệng.

Nhai bột mì vừa mềm lại vừa thơm, Ân Ngọc Lỗi vuốt ve cái bụng phình to của mình, gương mặt nhỏ lộ ra nụ cười thỏa mãn lại say mê: “Ngon quá à, đây là bánh bao ngon nhất mà em từng ăn đó, còn ngon hơn bánh bao em được ăn trong mơ nữa. Sau này em mà có nằm mơ thì phải mơ thấy bánh bao một mì thịt bò này mới được.”

Ân Ngọc Dao nghe mà buồn cười, vừa ra hiệu bảo cậu đi múc nước rửa miệng rửa tay, lại vừa lấy bánh hạch đào mà cô mới mua về cho Ân Ngọc Lỗi xem, sau đó bỏ vào trong ngăn tủ khóa lại ngay trước mặt cậu bé: “Hôm nay em ăn nhiều rồi nên chị không cho em ăn bánh hạch đào nữa, chờ ngày mai lại ăn.”

Ân Ngọc Lỗi ngửi mùi thơm ngọt ngào giòn xốp của bánh hạch đào, ngoan ngoãn gật đầu, từ lúc sinh ra đến giờ cậu bé chỉ mới được ăn bánh hạch đào một lần, là do lúc trước mẹ đi huyện thành họp xong mang về, ngon lắm đó. Nhưng mà hiện tại cậu nhóc đã ăn no rồi, chỉ cần nấc lên là sẽ nghĩ đến vị của bánh bao thịt bò, hiện tại ăn bánh hạch đào thì quá lãng phí, vừa lãng phí vị thịt bò thơm ngào ngạt trong miệng mà còn lãng phí cả bánh hạch đào nữa.

Nghĩ đến ngày mai sẽ có bánh hạch đào ăn, Ân Ngọc Lỗi mặt mày hớn hở đi rửa sạch bàn tay đầy mỡ của mình, nhưng mà cậu bé lại không nỡ rửa miệng, nghĩ thầm chờ lát nữa thèm lại liếʍ vài cái.

Ân Ngọc Dao thấy hiện tại còn chưa đến bốn giờ chiều, cô đi tới đi lui cả ngày cũng hơi mệt rồi, dự định ngủ trưa bù. Ân Ngọc Lỗi đã giải quyết xong tâm sự ngày hôm nay, lại còn được ăn bánh bao, vui vẻ chạy ra ngoài tìm bạn chơi. Tuy rằng cậu bé còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, cũng rất biết cách giữ bí mật. Cho dù cậu bé vừa được ăn bánh bao thịt bò mà chưa có đứa bạn nào từng ăn thì cũng không hề khoe khoang, cứ như không có việc gì cùng nhau đi ra bờ sông bắt cá chạch.

Của cải nhà họ Ân có hạn, Lý Thúy Như không có nhiều gà để lấy lòng Ân Ngọc Dao, chỉ gϊếŧ con gà kia thôi, nhưng mà mấy ngày sau đó bà ta đều cho hai chị em mỗi người một quả trứng luộc, bánh ngũ cốc cũng nỡ để cho bọn họ ăn luôn, giống hệt như lúc vừa mới gả đến vậy.

Thoáng chớp mắt đã lại mười ngày trôi qua, mẹ Lý thấy Ân Ngọc Dao nói chuyện đều cười tủm tỉm, cảm thấy bà ta đã dỗ cô xong rồi, lập tức nói muốn về nhà.

Lý Thúy Như vuốt eo giả vờ giả vịt thở dài nói: “Cái eo này của con còn chưa lành hẳn, hai đứa nhỏ lại quấy quá, mẹ về nhà xem xem, nếu trong nhà không có việc gì thì lại quay về giúp con thêm mấy ngày, để con nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”

Tuy rằng Ân Đại Thành cũng rất tiếc mớ lương thực bị mẹ Lý ăn mất, nhưng ông ta lại càng sợ vợ hơn, cúi đầu không dám nói gì, sợ mình nói sai lại bị vợ mắng.

Mẹ Lý còn giả vờ giả vịt vẫy tay nói: “Mẹ thật sự không yên tâm trong nhà, chờ mẹ về nhà xem trước rồi tính sau, nếu như mấy chị dâu của con lo liệu được thì mẹ lại về giúp con thêm vài hôm nữa.”

Vở kịch hai mẹ con kẻ xướng người họa bắt đầu mở mang, Ân Ngọc Dao cười khanh khách nhìn,chờ đến khi mẹ Lý ra khỏi thôn, cô cũng lập tức chạy đến bệnh viện huyện tìm Trần Thục Hoa.

Cá đã cắn câu, trò hay bắt đầu rồi.