Chương 1.2: Con gái của nhân tình

Khi Lý Ngâm Thấm còn nhỏ thì đều gọi ông ta là chú, mãi đến khi cô lớn lên, hiểu chuyện thì mới biết được người này không thể gọi là chú được, chỉ có thể gọi là nhân tình của cô.

Sau khi biết chuyện, Lý Ngâm Thấm cảm thấy chuyện tình yêu của hai người này thật buồn cười. Bởi vì người kia nói là yêu thương cô của cô như thế, nhưng lại vì nhiệm vụ nối dỗi tông đường mà cùng vợ mình sinh hai đứa con trai, đứa con trai thứ còn bằng tuổi Lý Ngâm Thấm.

Lý Ngâm Thấm thực sự không hiểu nổi rốt cuộc cô mình đang suy nghĩ điều gì nữa, cô cũng không thể nào có thái độ tốt với người “chú” kia được, bởi vì ông ta đã có một gia đình hoàn chỉnh ở bên ngoài.

“Vậy... Cậu dự định làm thế nào đây?” Hà Thần Thần không biết phải an ủi cô ra sao, dù sao thì Lý Ngâm Thấm lớn lên trong một hoàn cảnh rất đặc biệt, khiến cô khá sợ hãi các mối quan hệ.

Thực ra phía trên Lý Ngâm Thấm còn hai người anh cùng cha khác mẹ nữa, cha cô và vợ trước kết hôn nhiều năm nhưng vẫn trăng hoa bên ngoài, vợ trước nhẫn nhịn đến khi con cái trưởng thành, cầm được phí phụng dưỡng thì ly hôn.

Rồi sau đó, tuổi tác của Lý Lệ Lâm ngày một lớn, bà vẫn luôn mong có được một đứa con gái. Đúng lúc này, tiểu tam mà cha Lý Ngâm Thấm bao nuôi bên ngoài- cũng chính là mẹ cô mang thai con gái, thế là Lý Lệ Lâm bảo anh trai mình cưới người phụ nữ đó.

Dưới tình cảnh thiên thời địa lợi như vậy, Lý Ngâm Thấm ra đời.

Lúc mới ra đời, Lý Ngâm Thấm được nuôi ở nhà Lý Lệ Lâm. Cả cô và “chú” đều yêu thương cô, đối xử với cô như con gái của mình, thế nên cô cũng rất yêu thương cô “chú” của mình. Nhưng sau này lớn lên, Lý Ngâm Thấm mới biết được thế nào gọi là “nhân tình”, là “tiểu tam”, đồng thời cũng biết được thân phận thấp kém của mình...

Trên danh nghĩa, cô là con hợp pháp, nhưng mẹ của cô xuất phát điểm chính là tiểu tam, cô của cô cũng là “nhân tình” trong miệng người khác. Mọi người chỉ là vì nể mặt “chú” cô nên mới khách sáo với bà như vậy, nhưng sau lưng thì lại mắng chửi bà là đồ đê tiện, những từ ngữ vô cùng khó nghe.

Có một lần, cô ở trong nhà vệ sinh nghe được chân tướng mọi chuyện. Lý Ngâm Thấm đột nhiên cảm thấy như trời đất sụp đổ, cô khóc lóc hỏi cô mình sao lại qua lại với người đã có vợ?

Cô chỉ nhớ khi đó cô của cô khóc rất thảm, nói hiện giờ cô không hiểu được đâu, chờ khi nào cô lớn lên, biết yêu thì sẽ hiểu được. Tình cảm không phải là thứ dễ dàng cắt đứt, có rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà phải hiểu được cả bên trong.

Khi đó, Lý Ngâm Thấm vừa mới lên cấp hai. Cô cứ tự cho là mình có thân phận cao quý, nhưng không ngờ mọi chuyện lại như vậy, lòng tự trọng của cô lập tức bị đánh tan thành từng mảnh.

Nhân tình, hai chữ này khiến trái tim cô tan nát.

Từ đó trở đi, cô cố gắng học hành, chính là vì muốn phá vỡ vận mệnh thấp kém của mình.

Bởi vì cô luôn nhớ kỹ, những người phụ nữ kia đã nói cả mẹ và cô của cô đều là nhân tình, nhìn cô xinh đẹp như thế này, lớn lên kiểu gì cũng sẽ giống như hai người bọn họ, rồi còn bảo con trai nhà mình tránh xa cô ra.

Những lời nói ác độc đó đều đọng trong lòng cô rất lâu.

Lý Ngâm Thấm nhìn trần nhà hoa lệ, trả lời: “Không biết nữa, có lẽ sẽ đi theo con đường của cô tớ.”

“Cậu đừng như vậy...”

Hà Thần Thần vẫn còn đang thuyết phục, nhưng Lý Ngâm Thấm đã hoàn toàn nghe không vào. Cô thở dài một hơi, có lẽ cô có làm gì cũng không thể thoát khỏi được vận mệnh của mình.

Hai người cúp điện thoại, Lý Ngâm Thấm nằm trên giường, ngủ thật say.

Mãi đến chạng vạng tối, mẹ của cô mua cả đống túi hàng hiệu trở về, cầm lên khoe với cô thì cô mới tỉnh dậy.

“Thấm Thấm, mẹ đang gọi con đấy, con có nghe thấy không?” Mẹ Lý Ngâm Thấm chẳng biết vào phòng cô từ bao giờ, đang khoe đống chiến lợi phẩm với cô.

Lý Ngâm Thấm ngửi mùi nước hoa nồng đậm trên người mẹ mình thì nhíu mày một cái, bất đắc dĩ ngồi dịch ra sau: “Con đang nghe đây, có chuyện gì thế ạ?”

“Mặc dù mẹ không biết tại sao con lại đột nhiên không ở nhà cô nữa mà chạy về ở cùng mẹ, nhưng cô con đối xử với con rất tốt, con được cô con nuôi lớn đấy. Ngày mai tới nhà cô của con, con nhất định không được hờ hững như thế, sẽ làm cô con buồn đấy, biết chưa?” Mẹ Lý Ngâm Thấm dặn dò.

Từ ngày biết được chuyện của cô mình, Lý Ngâm Thấm không có cách nào chịu đựng được chuyện cô mình và nhân tình ở chung một chỗ, thế nên mới rời khỏi nhà cô mình.

Hành động này của cô tất nhiên kinh động đến cha cô, hoặc có thể gọi là cha trên danh nghĩa. Bởi vì cô cảm thấy người cha này ngoại trừ chuyện đóng góp tϊиɧ ŧяùиɠ để sinh ra cô thì không hề quan tâm đến cô, cũng không quan tâm nữ chủ nhân trong nhà này là ai.

Cô vừa về đến nhà thì ông ta đã tát cô một cái, bảo cô phải lập tức đến xin lỗi cô chú mình.

Lý Ngâm Thấm bị đánh đến đầu óc choáng váng, bắt phải tới nhà cô chú xin lỗi. Lý Lệ Lâm thấy cô bị đánh thì đau lòng vô cùng, lập tức trách móc anh trai mình một hồi, nói Thấm Thấm muốn ở đây cũng được, muốn về nhà cũng được.

Bà vẫn dịu dàng thân thiết như trong quá khứ, người đàn ông cao quý ngồi bên cạnh bà cũng chỉ gật đầu nói phải, không có hai lời. Lý Ngâm Thấm không nói lời nào, Lý Lệ Lâm lập tức bảo mẹ cô thay quần áo bẩn cho cô, sau đó đưa cô về nhà.

Kể từ đó về sau, cô và cô của mình trở thành mối quan hệ người thân chỉ tới ngày lễ ngày tết mới gặp nhau.

“Thấm Thấm, con đừng thất thần như thế, có nghe lời mẹ nói không đấy?” Mẹ Lý Ngâm Thấm bất đắc dĩ, mỗi lần nhắc tới chủ đề này thì đứa bé này lại cứ như câm điếc.

Lý Ngâm Thấm gật đầu nói mình hiểu rồi, thế mới có thể kết thúc đề tài này.

Trong lúc ăn cơm, trong đầu Lý Ngâm Thấm suy nghĩ bao nhiêu chuyện, không biết ngày mai cô có nhìn thấy người mà trong lòng cô luôn coi là cha hay không...