Mãn Thiên Phong Vũ Hạ Tây Lâu

5.55/10 trên tổng số 11 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Yến Phi Ly, Phong Ly Beta: Yến Phi Ly Nhân vật: Lục Diêu, Bùi Kiếm Văn, Phùng Phượng, Phùng Sanh. Truyện lấy bối cảnh vào những năm cuối của minh triều, xoay quanh hoàng cung, đông hán, cẩm y vệ …
Xem Thêm

Chương 15
Edit&Beta: Yến Phi Ly

Can Tương và Mạc Tà phân âm dương, chuôi kiếm cũng là một đen một trắng, truyền thuyết kể lại rằng đó chính là sao băng trời giáng tạo thành, vừa ôn nhuận như ngọc thạch lại cũng rắn chắc không thể phá vỡ như tinh thiết bách luyện. Từ lúc có được kiếm, Lục Diêu liền vứt bỏ bao kiếm bằng đá thuần đen hào nhoáng kia mà đổi thành bao da màu đen tầm thường, dùng cũng tiện tay hơn chút. Ánh nến trong trướng hôn ám, Bùi Kiếm Văn lười cẩn thận xem xét hoa văn trên kiếm, chỉ bằng xúc cảm nắm kiếm trong tay đã biết nó tám chín phần là thanh Can Tương.

Lục Diêu nhìn Bùi Kiếm Văn cầm kiếm không nói gì, trong lòng không khỏi thấp thỏm, vội vui đùa, “Tại hạ vốn tưởng rằng Bùi thiếu hiệp bạch y bạch mã, binh khí cũng phải cùng màu mới thuận mắt, không ngờ hóa ra ngươi coi trọng thanh kiếm này? Vậy Lục mỗ tự nhiên thành toàn cho ngươi, đổi cho ngươi cũng không sao.”

“… Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.” Bùi Kiếm Văn hỏi một đằng trả lời một nẻo, vừa tra kiếm vào vỏ vừa chậm rãi nói tiếp, “Điển cố về Can Tương và Mạc Tà cũng coi như một đoạn giai thoại.”

“… …” Lời này của Bùi Kiếm Văn khiến Lục Diêu nói tiếp cũng không phải, mà không nói gì cũng không xong, dừng một chút hắn mới rũ mắt khẽ cười, “Truyền thuyết dã sử sao có thể cho là thật, chẳng qua là hai thanh binh khí mà thôi.”

“Lục đại nhân… Ngươi thật đúng là không hiểu phong tình” Bên này Bùi Kiếm Văn lại trêu tức nhướng mày “Điển cố này ngươi không tin ta không tin, nhưng luôn có người tin. Tại hạ liền hảo tâm chỉ điểm cho ngươi một câu, hai thanh kiếm này ngươi cất giữ cho tốt, nếu sau này đính hôn, so với bất kì châu báu tục vật gì đều tuyệt hơn.”

Lại nói Bùi Kiếm Văn cùng Lục Diêu thật sự rất có duyên, tuy là trong đó trải qua nhiều rối rắm, hóa thù thành bạn, nhưng sẽ không thể chỉ vì nhận một thanh kiếm mà nghĩ về hướng duyên phận hoang đường gì đó.

Chỉ là dẫu thế nào cũng không tránh được nghĩ thầm, lời đồn về hai thanh kiếm này chính là dụ ý tình sâu không đổi, nếu Lục Diêu thật sự tặng thanh kiếm Mạc Tà này cho mình… Bùi tiểu gia ngẫm lại điển cố về Can Tương Mạc Tà, còn không biết thanh Can Tương kia rơi vào tay kẻ loạn thất bát tao nào, liền cảm thấy lông tóc dựng đứng, đáy lòng nhịn không được mà mất tự nhiên.

Kì thực y cũng có suy đoán mơ hồ, thanh kiếm khác có lẽ là trong tay Lục Diêu. Cuộc đời Bùi Kiếm Văn thấy phiền nhất chính là không rõ ràng, lần này bôn ba tới trả lại kiếm, thứ nhất là để hoàn thành cấp bậc lễ nghĩa, thứ hai cũng là muốn giáp mặt hỏi Lục Diêu xem Can Tương ở đâu.

Nếu không ở trong tay hắn thì cũng không sao, nhưng nếu thật sự do hắn giữ, y trái lại muốn trêu chọc một câu, “Lục đại nhân, có vài thứ chính là không thể tặng lung tung.” Có điều Bùi Kiếm Văn lại chẳng thể dự đoán được, Lục Diêu sẽ đổi binh khí Tú xuân đao luôn mang bên người thành thanh kiếm Can Tương kia. Ngay cả việc không theo lẽ thường này, Bùi tiểu gia lại không phải kẻ không hiểu phong nguyệt, ngay cả cuốn ‘Biện nhi sai’ đều từng tò mò xem qua vài đoạn, tình cảm tâm tư gì đó, không muốn nghĩ nhiều thì cũng thật khó.

“Bùi Kiếm Văn, hiện tại sự tình gấp rút, trong quân đơn sơ, thứ Lục mỗ chiêu đãi không chu toàn.” Đối diện nhau một khắc, cũng là Lục Diêu mở miệng trước, “Cách nơi đây theo hướng bắc mấy chục dặm là trấn An Bình, đi nhanh một chút thì vẫn kịp vào thành.”

Cái gì đây? Bắt đầu đuổi người rồi? Bùi Kiếm Văn vốn đang nhìn chằm chằm ánh nến trong trướng xuất thần, nghe được lời này liền nghiêng đầu liếc Lục Diêu một cái, giả vờ kinh ngạc, “Lục đại nhân, ngươi không phải là không biết các trấn trên sa mạc đều sẽ lập tức đóng cửa khi mặt trời lặn chứ? Ngươi thật sự cho là Bùi mỗ biết bay?”

Ta thấy ngươi cũng không thua kém nhiều lắm đâu, Lục Diêu không khỏi âm thầm chế nhạo một câu, lát sau đau đầu thầm nghĩ người này không tới sớm không tới trễ, cố tình đúng vào đêm nay, cũng thật biết chọn thời điểm.

“Ta tưởng lúc trước Bùi thiếu hiệp ngay cả tường cao mười trượng của ngục giam đều không để vào mắt, không bằng ủy khuất ngươi cũng chịu khó leo qua tường chỉ cao dăm ba trượng của trấn An Bình kia đi?” Lục Diêu một câu nói pha chút tức giận, Bùi Kiếm Văn ngược lại bị hắn chọc cười, thầm nghĩ mỗi lần thấy Lục Diêu đều là vẻ không chút gợn sóng, tính tình kiên định, bị tức giận mà nói chuyện như thế kia cũng thật hiếm thấy.

“Lục đại nhân, ngươi tính toán để Tiêu Dao nhà ta cũng theo ta leo tường hả??”

“…Thôi.” Lục Diêu trong lòng biết mình chẳng qua là sợ y bị quấn vào thị phi chốn quan trường, đấu võ mồm như vậy thật sự rất nhàm chán, cũng nhịn không được cười lắc đầu, “Vậy ta cho người thu thập một cái lều cho ngươi” Lại bất đắc dĩ nói thêm một câu, “Bất quá thực không dám giấu giếm, tối nay trong quân chỉ sợ sẽ không thái bình. Bùi Kiếm Văn, có câu ngươi nên nhớ kỹ, giang hồ quan trường hai bên không phạm nhau, chuyện của ta ngươi chớ nhúng tay vào.”

Lục Diêu quả nhiên không nói sai, màn đêm buông xuống người bên Sấm Doanh có thể nói là dốc toàn bộ lực lượng, chừng hơn mười người, đều là áo đen ngựa đen, vó ngựa bọc vải bố, mãi đến khi cách doanh trại ba dặm mới hiện ra hành tung. Binh mã cẩm y vệ tuy là người đông thế mạnh, nhưng tục ngữ nói chó cùng rứt giậu, đám tử sĩ này binh khí đều tẩm độc, lấy cái chết để liều mạng, nhất thời qua nửa khắc mà vẫn xử lí không xong.

Lục Diêu nghi ngờ trong quân ẩn giấu gian tế, thánh chỉ tất nhiên là hắn mang theo bên người, trải qua giao thủ cũng làm cho người của đảng Đông Lâm thăm dò nội tình. Bên kia ánh đao ánh lửa người ngã ngựa hí, bên này lại có kế khác, tám người thừa dịp hỗn loạn mà tiến về doanh trướng chủ soái, sắp xếp một vòng cơ quan bắn tên diệt sạch thủ vệ ngoài trướng, sau đó cùng nhau xông lên mang theo sát khí nhào vào trong trướng.

“Các ngươi thật đúng là vội vàng chịu chết!” Lục Diêu sớm mang theo binh lính tâm phúc bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch, lập tức hừ lạnh một tiếng tiến lên giao đấu, một người sử dụng hai thanh kiếm, chiêu thức tiến lui cực kỳ thành thạo.

Lục đại nhân nếu đã nói trước, Bùi tiểu gia dĩ nhiên lười quản chuyện của hắn, chỉ là y đang ngủ say sưa thì nửa đêm bị động tĩnh gian ngoài đánh thức, mở mắt nhìn bóng đêm nặng nề, cuối cùng nhịn không được đứng dậy đi qua chỗ Lục Diêu xem tình hình.

Võ công của Lục Diêu Bùi Kiếm Văn tất nhiên rõ ràng, cũng không nghĩ tới trợ giúp hắn, chỉ cầm theo bội kiếm đứng ngoài trướng lạnh lùng nhìn một người không ngừng chém gϊếŧ, thầm nghĩ đám hắc y nhân này thân thủ xác thực không tồi, không biết là kẻ nào phái đến đây. Nhưng Bùi Kiếm Văn lại không ngờ tới, vẫn luôn có người dõi theo y.

Tử sĩ cầm đầu đang giao đấu với Lục Diêu cực kỳ nhạy bén, mắt thấy Lục Diêu vừa mới tung chiêu “Thiên địa đồng thọ” liền liếc mắt về hướng người đứng ngoài trướng. Mười phần sát ý trong tay Lục Diêu hơi chậm lại, gã tử sĩ thì nhanh chóng lui một bước, chỉ là tay trái bị chém một vệt sâu. Tâm gã sao không rõ cơ chứ, nếu không phải vừa rồi Lục Diêu chậm đi một chút, chỉ bằng Can Tương sắc bén đầy sát khí trong tay Lục Diêu, chính mình nhẹ thì chém ngang bụng, nặng thì chém eo, tóm lại là khó mà tránh thoát. Sợ đương nhiên là sợ nhưng một nhà già trẻ của gã đều nằm trong tay chủ thượng, nếu gã sợ thì tức là đưa bọn họ đi tìm cái chết, sao có thể lâm trận bỏ chạy.

Tận dụng thời cơ, gã quyết định đưa ra chủ ý mới, tay phải cầm kiếm lại vung lên, tay trái thì đυ.ng đến phi đao tẩm độc bên hông, đồng thời ném ba cái, thẳng đến hướng người mặc bạch y ngoài trướng.

Lần này chủ tử hạ tử lệnh, cho dù không lấy được đồ thì cũng phải lấy mạng đổi mạng, nhất định phải khiến Lục Diêu chôn cùng. Tên tử sĩ cầm đầu kia mặc dù không chắc Bùi Kiếm Văn rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng nhìn y mới vừa rồi ý giao tình với Chỉ huy sử cẩm y vệ này không giản đơn. Lần này phóng phi đao là để phân tán lực chú ý của Lục Diêu, lại không dự đoán được Lục Diêu dám từ bỏ so đấu để phi thân ngăn đao, gã lập tức mừng rỡ trong lòng, liều mạng dồn mười thành công lực, hung hăng tung ra một chiêu “Ngọc toái côn cương”.

Lục Diêu chỉ sợ trên đao có kịch độc, một vết thương nhỏ tí tẹo sẽ lập tức khiến Bùi Kiếm Văn mất mạng, giữa lúc nguy nan cấp bách không kịp nghĩ nhiều đã phóng ra ngoài. Bùi Kiếm Văn cũng cảm thấy cả kinh, kiếm chưa kịp tút ra khỏi vỏ thân thể đã cố gắng né tránh, may mắn trong trướng không quá rộng rãi, mới kịp thời thay Lục Diêu đón nhận sát chiêu phía sau.

Biến cố xảy ra chỉ là trong tích tắc, Lục Diêu đánh bay phi đao dính độc lập tức quay đầu lại, liền thấy đầu kia đã đánh đến hừng hực khí thế. Người không phạm ta ta không phạm người, nhưng ngươi đã dám đυ.ng đến trên đầu ta thì cũng chỉ có tự làm tự chịu! Bùi tiểu gia tuy mới vừa rồi miễn cưỡng đỡ được chiêu “Ngọc toái côn cương” kia, nhưng nội lực mạnh mẽ trên thân kiếm xác thực chấn động khiến cánh tay phải của y đau nhức. Lập tức tay phải cầm bao, tay trái rút kiếm, tung ra một chiêu “Nguyệt mê tân độ” mà Lục Diêu từng thầm khen qua, tử sĩ cầm đầu kia nhanh nhẹn lui về sau, nhưng cũng tránh không được từ bụng tới ngực chịu thêm một vết thương mới.

“Cẩn thận binh khí gã có độc!” Bên này Lục Diêu cũng gia nhập cuộc chiến, vội vàng dặn Bùi Kiếm Văn một câu, trên tay cũng vung kiếm liên hoàn, làm cho đối phương liên tục bị bức lui.

Đêm nay là lần đầu tiên Lục Diêu cùng Bùi Kiếm Văn liên thủ đối địch, cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy bạch y của Bùi Kiếm Văn nhiễm máu. Tên tử sĩ cầm đầu kia chưa đứng vững đã cảm thấy nơi cổ họng chợt lạnh, thấy không rõ người mang bạch y này làm thế nào mà lắc mình xuất kiếm, chỉ bỗng nhiên cảm thấy máu tươi trong cơ thể bị chân khí kích khởi mà phun ra như suối, khiến tầm nhìn chỉ toàn một mảng đỏ tươi. Bùi Kiếm Văn lại căn bản không thèm để ý đến máu tươi vấy bẩn, thẳng tắp đứng ở trước mặt người nọ, lạnh lùng nhìn xác chết gục xuống, vạt áo trước ngực bị máu tươi nhiễm đỏ như hoa mai.

Dư lại mấy kẻ lính tôm tướng cua không thành vấn đề, Lục Diêu giải quyết xong thì giúp đỡ thủ hạ xử lí sạch sẽ, chợt nghe gian ngoài có người đến báo, kẻ đánh lén bên kia cũng đã tiêu diệt hết.

Tình thế ổn định, Lục Diêu phân phó binh lính kiểm kê thương vong, xử lý thi thể rồi mới xoay người ôm quyền nói một câu bằng tiếng Quan thoại với Bùi Kiếm Văn, “Lục mỗ đa tạ Bùi thiếu hiệp ra tay tương trợ.” Bên kia Bùi Kiếm Văn cũng là mặt trầm như nước, lạnh lùng đáp lại, “Lục đại nhân, nói chuyện với ta một chút.”

Lục Diêu đi theo Bùi Kiếm Văn vào lều của y, mắt thấy y không nhanh không chậm thắp nến, xé vạt áo rồi dùng nước sạch lau hết máu tươi văng lên trên mặt, cuối cùng nhịn không được mở miệng, “Ta vốn không nghĩ liên lụy ngươi ra tay… Xin lỗi.”

“Lục đại nhân,” Bùi Kiếm Văn vứt mảnh vải trong tay đi, xoay lại nhìn thẳng vào mắt Lục Diêu, “Lâm trận đối địch tối kỵ nhất là không chuyên tâm, đạo lý ấy chẳng lẽ còn cần ta dạy ngươi?”

Quả nhiên là vì cái này. Trong lòng Lục Diêu thầm than một tiếng, nhưng cũng không thể biện giải. Đạo lý tất nhiên là không sai, nhưng chữ ‘tình’ cũng là thứ khó mà nói đạo lý nhất trên đời này.

Mới vừa rồi chiêu “Thiên địa đồng thọ” kia ra tay tàn nhẫn, kiếm chiêu xác thực liền muốn chém người làm hai đoạn, Lục Diêu không phải không thừa nhận, tay hắn chậm đi chỉ vì không muốn Bùi Kiếm Văn nhìn thấy người nọ chết thảm như thế, mà chính mình lại là… quan bào đẫm máu.

Về phần liều lĩnh ngăn đao cũng không phải không tin tưởng võ công của Bùi Kiếm Văn, chỉ là không kịp nghĩ nhiều, cứ theo bản năng mà lao ra. Ngay cả thanh kiếm Can Tương hắn mang theo bên người chẳng qua cũng là bởi vì cuộc chiến nguy hiểm khó lường này. Nếu Chu Mộng Lân không nghe khuyên bảo cử binh tạo phản, hắn cũng chỉ có thể dựa vào vài trăm binh mã phá vòng vây mà thôi.

Cho dù thủ hạ tinh nhuệ dưới tay, mỗi người đều có thể lấy một chọi mười, nhưng dù sao bên kia cũng là năm vạn đại quân, một hồi khổ chiến là không thể tránh. Nếu như thật sự đứng trước sống chết… hắn chỉ nguyện thanh kiếm này có thể cùng hắn thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.

Cái gọi là anh hùng khí đoản, đơn giản chỉ vì trong lòng có vướng bận. Cho tới bây giờ hai chữ ‘vướng bận’ là điều ấm áp nhất, nhưng cũng hại người nhất.

Bên này Lục Diêu không biết nói gì, bên kia Bùi Kiếm Văn cũng trầm mặc không nói. Y không thừa nhận cũng không được, mới vừa rồi chứng kiến Lục Diêu liều mình ngăn đao, sau lưng lộ ra sơ hở, lòng y xác thực hoảng sợ tột cùng. Tuy rằng cuối cùng kịp thời tiếp nhận kiếm chiêu nhưng cánh tay phải vẫn đang ẩn ẩn đau nhắc nhở y, mành chỉ treo chuông bất quá cũng chỉ như thế.

“Lục Diêu, nếu muốn nói đến liên lụy…” Bùi Kiếm Văn ngừng câu chuyện, yên lặng một lúc lâu mới nói tiếp, “Xin lỗi.”

“… …” Lục Diêu lại thở dài trong lòng, thầm nghĩ chính mình nào cần câu xin lỗi này.

“Ngươi….” Hắn đi lên vài bước, kéo tay phải Bùi Kiếm Văn qua, truyền vào lòng bàn tay một cỗ chân khí ôn hòa, từ đuôi đến đầu dò xét kinh mạch bên trong, hạ giọng dặn một câu, “Mấy ngày tới tay phải chớ dùng sức, càng không thể giao đấu với kẻ khác.”

“Biết rồi….” Bùi Kiếm Văn không muốn trái ý tốt của Lục Diêu, mặc hắn cầm tay mình xem thương thế, nhưng cũng nhiều ít có chút không được tự nhiên.

“Thoa ít thuốc lên nhé?” Mới vừa rồi lòng bàn tay của Bùi Kiếm Văn cũng bị rạch mấy vết thương hở, hiện tại còn đang rỉ máu, Lục Diêu nắm tay y, nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa xoa, “…Ta đi lấy thuốc trị thương lại đây.”

“… …” Bùi Kiếm Văn rút về tay không trả lời, Lục Diêu giương mắt nhìn y, trong lòng khẽ động.

Ngọn nến lay động, ánh nến u ám trống rỗng mang theo mấy phần ái muội. Gương mặt người trước mắt hơi nghiêng, lẳng lặng rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Lục Diêu có ý muốn vươn tay giữ chặt lấy y, nhưng cũng biết hành động này quá mức đường đột. Chỉ có lòng bàn tay dư lại tham luyến ấm áp nói không nên lời. Tiến không được, lui không được. Nhớ không được, quên không được.

Mạc thượng nguyệt hàn nhân tĩnh

Mạn quyển phong sa vô định

Tương kiến tranh như bất kiến

Hữu tình hà tự vô tình.

“Ngươi vì cái gì lại đi làm Chỉ huy sử cẩm y vệ?” Lục Diêu vốn đã đè xuống tâm tư lung tung, im lặng xoay người định đi lấy thuốc, lại ngay khi vén màn lên chợt nghe thấy Bùi Kiếm Văn không đầu không đuôi hỏi một câu.

“… …” Ở tái ngoại gió lớn, trong lều ánh nến chịu không được gió lạnh ùa vào, lung lay vụt tắt.

Lục Diêu buông màn xuống, đứng cùng Bùi Kiếm Văn ở nơi tối mờ này, chậm rãi mở miệng nói, “Khi còn bé….” Chuyện rất dài nhưng cũng chỉ dăm ba câu thuật lại đơn giản chuyện xưa.

Hai bên trầm mặc một lúc lâu, Lục Diêu lại than nhẹ một câu, “Chỉ có bốn chữ ‘Trở nên nổi bật’ là thật, lời này ta vẫn luôn nhớ rõ.”

“… …”

“Bùi Kiếm Văn, ngươi chớ cho rằng ta ngồi lên vị trí này là thân bất do kỷ, mệnh là do mình không do trời, thế gian này không có chuyện gì là ‘Bất đắc dĩ’.”

Bùi Kiếm Văn cũng còn nhớ rõ, thời gian trước khi mẹ qua đời còn hơi sáng sủa một chút, mỗi khi mẹ tựa vào đầu giường tán gẫu chút việc nhà với mình, tuy rằng chung quy là trò chuyện một hồi sẽ ngắt ngang câu chuyện, dư lại một phòng trống rỗng, dược hương trầm lặng.

Sau đó lớn hơn chút nữa, Bùi Kiếm Văn mới hiểu được đoạn thời gian đó là mẹ đang hối hận trước kia không quan tâm y, cố gắng thân cận với y, nhưng cẩn thận quá mức, không biết nên thân cận thế nào mới thỏa đáng. Rốt cục nghĩ quá nhiều, lại làm cho lòng người buồn đau mà cất giấu trong lòng, muốn nói lại thôi.

“Lục Diêu….” Bùi Kiếm Văn muốn nói ngươi cần gì phải nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, nhưng cũng cảm thấy lời này có hơi quá phận, dừng một chút mới nói tiếp, “Tục ngữ nói làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, ngươi còn ngồi ở vị trí này….”

“Ừ?” Lục Diêu nghe thấy lại khó hiểu, thầm nghĩ khó người này cũng sẽ có lúc quanh co lòng vòng. “…Tóm lại là… làm theo khả năng, chính mình bảo trọng.”

Lục Diêu nghe vậy chợt cảm thấy ấm áp, yên lặng một khắc mới đi lấy thuốc trị thương.

Bùi Kiếm Văn thắp nến lên, một mình xuất thần nhìn ánh lửa. Mặc dù y không biết Lục Diêu vì sao dẫn người tới tận biên quan xa xôi, nhưng nhìn trận thế tối nay liền biết không phải là chuyện đơn giản gì. Nói không quan tâm là lừa mình dối người, tựa như vừa rồi lãnh khốc vô tình, một kiếm giải quyết tính mạng người nọ, chính y cũng không rõ phẫn hận sát ý trong lòng lúc ấy, đến tột cùng là hận người nọ dám đυ.ng đến mình hay là hận gã dám ra tay độc ác với Lục Diêu.

Bùi Kiếm Văn có thể thật tâm xem Lục Diêu như bạn, cùng hắn ước hẹn núi cao sông dài. Nhưng nếu nhất định phải bàn đến mặt khác, tựa hồ cũng có cái gì đó khác. Nhưng là chính sự trước mặt, có hỏi cái gì hay nói cái gì đều chỉ thêm phiền, không duyên không cớ rối loạn tinh thần đối phương. Ngay cả Bùi Kiếm Văn phiền nhất mấy chuyện không rõ ràng, cũng biết trước mắt căn bản không phải thời điểm nói chuyện này. Bất kể như thế nào, chung quy y muốn Lục Diêu bình an chấm dứt chuyện lần này đã, những thứ khác thì nói sau.

Bên này Lục Diêu mặc dù không hiểu hết tâm tư Bùi Kiếm Văn, nhưng cũng không có ý tứ làm rõ với y. Chính sự của hắn không chỉ là đơn thuần tới biên cương, mà còn là tiền đề cho trận tranh đấu đảng phái trong nước. Có lẽ chung quy có một ngày hắn sẽ giải thích cõi lòng với y, thành hay không thành đều cần một cái kết thúc, nhưng trước lúc đó, chi bằng xử lý rắc rối chốn quan trường của hắn trước, vượt qua thời gian mây che sương phủ, đầy trời mưa gió này.

“Đa tạ.” Bùi Kiếm Văn tự thoa thuốc mỡ, tay trái cầm cái bình nhẹ nhàng vứt cho Lục Diêu, tay phải huơ huơ chờ thuốc khô.

Chính là cái chớp mi cười khẽ như bao nhiêu lần gặp mặt, lẫm lẫm liệt liệt thấm nhập tâm hồn, biến thành ma chướng. Chớ lại hỏi thế gian tình ái là gì. Chỉ sợ cho dù là kẻ vô tình thì cũng động lòng.

Thêm Bình Luận