Chương 5. Ba lan

Gợn sóng

Trăm nghìn ngày đêm thanh tu, lại không bằng một cái nhăn mày một nụ cười của người trước mặt...

___

Cái này Triệu Mẫn hoàn toàn bối rối, một lúc lâu mới lăng lăng nói:

"Ta có thể thẳng thắng như vậy mà nói lên suy nghĩ trong lòng sao...?"

"Đúng vậy, bắt lấy tay của ta chạy ra bên ngoài. Ta thật sự không có biện pháp, mới ra tay."

"..." Triệu Mẫn yên lặng cúi đầu mặc lại y phục tử tế, buộc chặt đai lưng, lại ngẩng đầu thay đổi đề tài: "Chỉ Nhược, điểm tâm ăn cái gì đây?"

Chu Chỉ Nhược cười thầm, đứng lên đi mở cửa: "Ngươi hảo ngồi đợi ở đây, ta đi gọi các nàng mang đến." Hai tay đẩy cửa, đập vào mắt là chính là ngoài cửa có sáu cánh tay cùng với ánh mắt vụt sáng đưa tới.

"Móng vuốt các ngươi nga! Hù chết ta!"

"Hắc hắc (cười đó ^^)..." Ba người thân hình không cao, tuổi cũng còn nhỏ, thần thái linh cơ hoạt bát. Các nàng đối mặt vị chưởng môn bị dọa sợ, miệng cũng tươi cười đáp lại, tựa hồ cũng không kiêng kỵ thân phận chưởng môn. "Chưởng môn, đầu năm cũng có nhiều điều khắc khổ quá a. Cơm tất niên cũng không ăn."

Chu Chỉ Nhược đưa hai tay về phía sau, bất động thanh sắc che cửa phòng lại, đi lên hai bước, hỏi ba người: "Các ngươi tới đây làm cái gì a!"

Này ba người là đệ tử của Tĩnh Huyền cùng Bối Cẩm Nghi. Chu Chỉ Nhược không có đệ tử chân truyền, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng là do nhóm đệ tử hoạt bát này của Tĩnh Huyền cùng Bối Cẩn Nghi phái tới chiếu cố. Ba người cũng đi theo Chu Chỉ Nhược đã lâu, Chu Chỉ Nhược lại không hà khắc, cho nên khi nói chuyện cũng không câu nệ chi lễ chưởng môn.

"Chưởng môn, hôm nay là mùng một đầu năm a. Tất cả mọi người đều cùng chung tay chuẩn bị tốt. Thế nhưng chưởng môn cũng không ra cửa, nên không ai dám động mà thôi." Ba người trên mặt đều là niềm vui mừng năm mới, mỗi người nâng lên một vật hỏi Chu Chỉ Nhược: "Chúng ta thay mọi người đến hỏi, mạt chược, bài cửu, xúc xắc, ngài muốn chơi cái nào?"

Chu Chỉ Nhược thấy mạt chược mắt sáng lên, cơ hồ bật thốt ra: "Ta đây chơi mạt chược..." Bỗng nhiên nhớ đến trong phòng còn có người, gắng gượng đem lời cắt đứt: "...Cũng chưa có chơi qua. Ta muốn bế quan tu luyện, các ngươi cứ cùng nhau chơi đi, đừng quấy rối ta."

Ba người cả kinh thất sắc, khó có thể tin được, nói: "Không phải đâu chưởng môn. Đầu năm mùng một lại muốn bế quan sao! Trong lòng luẩn quẩn suy nghĩ không thông quá khắc khổ a!"

"Các ngươi hiểu cái gì nga! Chấn hưng Nga Mi, là chuyện ta phải làm, từ hôm nay nên làm." Chu Chỉ Nhược vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt hung hăng không nhìn đến mạt chược, nhẫn tâm nghiêng đầu qua: "Đợi lát nữa đưa cơm tới, phong phú một chút, để ở cửa là được rồi."

"Vâng, chưởng môn. Ta là đến nói với ngài, phái Thanh Thành phái tới sư phụ làm đậu hủ ma bà (đậu hủ Mapo- món ngon nổi tiếng Tứ Xuyên), mùi vị rất bá đạo! Kêu nàng ta làm cho ngài một cái có được không a?

"Đều được! Đi mau, mau đưa mạt chược mang đi..."

Chu Chỉ Nhược nhìn các nàng đi xa, thở dài một hơi, xoay người suy yếu đẩy cửa ra, bên tai liền truyền đến một câu yếu ớt.

"Nha, không phải nói phái Nga Mi nghiêm cấm đánh bạc sao?"

Năm mới đồng môn gặp nhau, ngày hội vui chơi, liền cũng chơi một chút các hoạt động cờ bài, là điều mà Chu Chỉ Nhược mong chờ đã lâu. Tuy nói rằng hôm nay vì Triệu Mẫn mà không do dự từ chối, trong lòng rốt cuộc cũng có chút phiền muộn. Ngượng ngùng đóng cửa lại, ngồi vào bàn uống một ly nước trà.

Thật không may cho Triệu Mẫn còn không biết tâm tư Chu Chỉ Nhược, khıêυ khí©h gây chuyện: "Ta làm sao nghe thấy mạt chược, bài cửu, xúc xắc... Chu đại chưởng môn không phải nói phái Nga Mi nghiêm cấm đánh bạc sao?"

Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, đem cái tâm tư không đánh được mạt chược đè xuống lòng, kích ra mấy câu văn rung động trấn an bản thân: Hết lần này đến lần khác là mùng một, hết lần này đến lần khác là mùng một, hết lần này đến lần khác... Nghĩ lại cũng cái này cũng phải trách Triệu Mẫn không có đạo lý, vì vậy đè lại tâm trạng mà trả lời: "Thần chung mộ cổ, các nàng rất khổ cực. Đệ tử Phật môn, một năm từ đầu đến cuối, khâm khổ vất vả, chưa từng có một ngày nghỉ ngơi, các nàng cũng không dễ dàng gì. Chỉ có thể có mùng một đầu năm đến sơ thất mấy ngày này, đệ tử Nga Mi mới có thể thả lỏng mà chơi đùa, cho nên thanh quy giới luật cũng hơi thả lỏng, cũng là lý do này." Chu Chỉ Nhược nói xong lại thầm than: Thảo nào hôm nay không có người đến thúc giục giảng dạy sớm khóa, lại quên hôm nay là mừng năm mới. Nàng thật sự thấy tấc vuông đại loạn (Tấc vuông đại loạn: tâm tình hỗn độn-thành ngữ). Đáng tiếc chờ đợi một năm a... Này, mà thôi!

Vốn chuyện cũng đến đây là xong rồi. Mà Triệu Mẫn còn muốn đi tìm chỗ chết, dùng lời nói làm cái vé đặt chỗ chết, đi đâm vào nỗi lòng của Chu Chỉ Nhược: "Còn nói bản thân là người xuất gia. Nguyên lai cũng có ngoại lệ a. Cái nhà này, thì ra có hạn a."

Chu Chỉ Nhược rót một ly trà, cắn răng nuốt xuống: Nhịn xuống, mùng một...

"Mạt chược, bài cửu, xúc xắc, Chỉ Nhược, hứng thú của ngươi thật rộng nha, xem ra mấy năm nay cuộc sống rất nhanh qua ngày. Chặc chặc, mọi người đều nói xuất gia như thế, kham khổ vô cùng, ta thấy cũng không phải như thế a!"

Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, hít sâu một hơi: Nhịn xuống...

"Cái này có tính hay không tụ tập người đánh bạc a, này truyền ra ngoài có thể hay không ảnh hưởng đến tên tuổi của Chu đại chưởng môn a, không phải còn được gọi là người xuất gia sao?

Nhịn... Không nhịn được! Chu Chỉ Nhược trợn tròn mắt, ngón tay tạo thành đao kẹp lại nhào tới nắm lấy cổ áo Triệu Mẫn, đem nàng xoay người lại một cái đè lên bàn: "Người xuất gia thì đã sao! Người xuất gia sẽ không có có tiêu khiển sao! Người xuất gia đầu năm mùng một ngay cả mạt chược đều không thể đánh sao!"