Chương 3. Triền miên

Triền miên

Hôm qua một chén rượu, hôm nay hai hàng lệ. Phật viết không thể say rượu!

___

"Nóng quá...cay quá...nóng quá...cay quá..." Thương cảm Triệu Mẫn ngoại thương bị đau nhức, còn phải bị cái lẩu ớt làm sưng đỏ đôi môi, ở trên giường mơ hồ lật qua lật lại lăn qua lăn lại đến nửa đêm.

Chu Chỉ Nhược vẫn ngồi ở trên ghế dài bên cạnh giường quay đầu vào kinh thư đang tụng niệm kinh văn, dần dần cũng không biết chính mình đang tụng cái gì. Rốt cuộc cũng không cần phải giả mù sa mưa, nàng từ kinh thư thu hồi ánh mắt, đứng dậy ngồi ở một bên giường, ngóng nhìn Triệu Mẫn đang cau mày ngủ rất không tốt.

Nàng biết Triệu Mẫn đêm nay nội ngoại thương đều rất đau nhức, sẽ không tốt lắm. Thế nhưng nội lực của nàng thái hàn, nếu như nóng lòng dùng nội lực chữa trị cho Triệu Mẫn, trái lại kết quả nhận được sẽ hoàn toàn ngược lại, nội thương sẽ bị nặng thêm. Chỉ phải dùng cách để Triệu Mẫn ăn cay một chút, kỳ thực cũng không phải làm khó nàng ấy, mà là vì dùng bữa ăn để trung hòa hàn khí trong cơ thể.

Nếu như có Cửu dương thần công của Trương Vô Kỵ thì tốt rồi... Nghĩ đến Trương Vô kỵ, Chu Chỉ Nhược không khỏi thở dài một hơi. Tuy rằng không có hỏi Triệu Mẫn vì sao lưu lạc đến tận nơi đây, nói vậy chỉ có thể âm soa dương sai (trời xui đất khiến), làm trái với ước nguyện của chính mình lúc ban đầu. Tình hình bây giờ của Triệu Mẫn, không nói đến chuyện cùng Trương Vô Kỵ ẩn cư sơn thủy vui vẻ hòa thuận, ngay cả tính mạng có thể giữ được hay không đều không thể nói trước. Binh mã triều đình còn đang đóng quân ở dưới chân núi, chỉ chờ một đạo thánh chỉ của Chu Nguyên Chương.

Than thở xong khẩu khí này, Chu Chỉ Nhược che kín lại y phục mùa đông trên người, lại nhìn thấy Triệu Mẫn trong lúc mơ ngủ đá chăn qua một bên, liền đưa tay dịch lại góc chăn cho nàng. Dịch xong chăn liền muốn thu hồi tay, lại không thể như nguyện ý. Triệu Mẫn nắm lấy cổ tay của nàng, ánh mắt mờ nhạt ấm áp dưới ánh nến giống như một viên bảo thạch.

"Chỉ Nhược."

Cổ tay bỗng nhiên bị một cái ôn nhu mềm mềm bao phủ một vòng, Chu Chỉ Nhược theo bản năng vận lực đến cổ tay, đảo mắt lại nghĩ đến đây là Triệu Mẫn, trong nháy mắt liền giảm bớt lực đạo, để cho cổ tay ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay nàng ta.

"Làm sao lại tỉnh?"

"Lạnh quá... Ngủ không được!"

"Lạnh? Lúc nãy ngươi còn lầm bầm nói nóng. Chờ chút..." Chu Chỉ Nhược muốn cởi đông bào của mình đắp lên cho Triệu Mẫn, mà cổ tay lại người ta nắm lấy trong lòng bàn tay, không nhúc nhích được.

"Thật sự rất lạnh. Chỉ Nhược..." Đối mắt Triệu Mẫn thiết tha mong chờ, Chu Chỉ Nhược bĩu môi, chỉ kém là còn thiếu cái đuôi tới lay động nữa thôi.

Chu Chỉ Nhược nhìn nàng như vậy, ngực cũng bị ấm áp đánh đến một đòn nghiêm trọng, như muốn trào máu, cuống quýt dời đi tầm mắt, đang nghiêm túc suy nghĩ làm sao giải quyết cái vấn đề này.

"Ta gọi các nàng đem chậu than đến."

"Không muốn."

Ta gọi các nàng đem chậu nước nóng đến."

"Không muốn."

"Ta gọi các nàng mang chăn đến."

"Không muốn."

"Ta... Ngươi là một quy nhi tử, muốn cái gì?"

Triệu Mẫn sóng mắt lưu chuyển, giảo hoạt cười, có sức đem chăn xốc lên, kéo Chu Chỉ Nhược vào trong chăn.

"Ta muốn Chỉ Nhược sưởi ấm cho ta."

Chu Chỉ Nhược không có phòng bị, vận lực cũng không được, thực sự bị nàng kéo vào trong chăn. Nhẹ giọng kinh hô muốn giãy giụa ly khai, lại bị Triệu Mẫn ôm chặt lấy.

"Chỉ Nhược, cho ta ôm một cái..." Triệu Mẫn ôm lấy cổ, đem cái trán mà cọ cọ vào trên bờ vai của Chu Chỉ Nhược: "Ta muốn ngươi."

Thẳng thắng phát biểu nội tâm như vậy, Chu Chỉ Nhược cũng không có thường nghe được, trong lòng thân thể Triệu Mẫn mang theo nhiệt độ cơ thể truyền đến mềm mại xúc cảm, đem ba chữ này hòa thành một mũi tên nhọn, xuyên thấu tâm can, đau đến mức thiếu chút nữa là rơi lệ. Phương pháp giải đau duy nhất, chỉ có thể là ôm chặt cái người so với nàng thấp hơn nửa cái đầu Triệu Mẫn này vào trong lòng.

"Triệu Mẫn...Ta thật sự, đã xuất gia."

Dưới tình hình như vậy, Triệu Mẫn như thế nào có thể giả bộ không nghe. Chu Chỉ Nhược cũng không biết phải nói ra tâm tình của mình như thế nào với Triệu Mẫn. Thậm chí ngay cả nàng cũng không rõ tâm tình của chính mình.

Thế nhưng, Triệu Mẫn cũng không xem cái vấn đề nghiêm trọng này thành cái gì. Nàng cong lên khuỷu tay, đem thân thể chống đỡ lên, kết quả động tác quá lớn đυ.ng đến vết thương. Nàng méo miệng nhịn đau, đảo mắt cười xấu xa, dùng bàn tay xòe năm ngón tay ra, xuyên qua làn tóc dài đen như mực của Chu Chỉ Nhược.

"Ba nghìn sợ tơ phiền não còn ở đây, như thế nào có thể xuất gia."

"Không cần để ý mấy cái chủ nghĩa hình thức kia, ta quản lý Nga Mi lý niệm chính là..." Lời còn chưa nói xong, một ngón tay nhỏ dài thì đặt ở trên môi.

"Cho dù xuất gia. Kia cũng ra cửa nhà Phật, vào cửa nhà ta."

Trong nháy mắt, Triệu Mẫn đem ánh nến tắt đi, chỉ mượn ánh trăng nghiêng thân, đuổi theo cái ngón tay kia hướng trên môi Chu Chỉ Nhược mà áp tới: "Do ăn cay quá nên môi có chút sưng, Chỉ Nhược không cần phải ghét bỏ."

Lần này thật sự không lạnh. Đông bào từ lâu đã bị cởi xuống, rơi xuống dưới giường nhỏ, ánh trăng soi trên mái tóc đen quyến luyến không rời, lại tại trong tiếng thở dốc hóa thành dần dần thưa dần, hai người tự nhiên triền miên ái hận. Đêm đang sâu nồng, trên núi dưới núi Nga Mi từ xa xa gần gần truyền đến âm thanh của tiếng pháo nổ. Thế nhưng, người ngày đêm nhung nhớ ngay tại trước mắt, cạnh ngay bên người. Ngoài cửa sổ lại gió thổi mây bay, cũng không biết là Hán, vô luận là Ngụy Tấn. Có lẽ là Triệu Mẫn một đường chạy trốn cũng không rảnh để chú ý. Có lẽ là Chu Chỉ Nhược lo lắng lòng tràn đầy phân thân hết cách. Đều đã quên hết.

Tối nay là giao thừa!