Chương 7: Nguy cơ ám phục

Lăng Như Vân nói xong, phút chốc phòng nhỏ an tĩnh lá rơi cũng có thể nghe tiếng. Chu Chỉ Nhược vẫn không có lên tiếng, đi ra phía sau lưng ngồi xuống trên cái băng ghế, đem tất cả những biểu tình nhỏ nhất ẩn trong mái tóc dài xốc xếch bù xù. Cứ như vậy mà nhìn hết trong mắt, Triệu Mẫn đè xuống trong lòng phập phồng lo lắng, vẻ mặt tươi cười nói: "Nhìn không ra, Lăng cô nương là quan viên triều đình! Không phải, phải là Lăng đại nhân... Thảo dân bái kiến đại nhân! Nói xong khúc chân muốn quỵ xuống bái lại, lại bị Lăng Như Vân đỡ lấy.

"Nào dám nhận cái lạy này của ân nhân, cái gì mà đại nhân, ân nhân không nên khách khí." Lăng Như Vân dùng sức níu lại hai cánh tay của Triệu Mẫn, bấu vào bên trong cánh tay đem nàng đở dậy, kéo lên làm động đến miệng vết thương đau nhức.

"Được... Vậy ta liền càn rỡ." Triệu Mẫn đưa tay chỉ hướng bát cháo cùng bánh màn thầu, nhiệt tình mời Lăng Như Vân: "Chắc hẳn Lăng cô nương cũng đói bụng rồi? Cùng nhau ăn điểm tâm đi!"

Những lời này nói đến làm Lăng Như Vân trong tâm như nhớ ra, một ngày một đêm cơm nước không có, hiện tại khô miệng khô lưỡi bụng kêu vang như hội, cũng chỉ bất chấp khách khí, liên tục đáp ứng.

Chu Chỉ Nhược đứng lên, lê lết cái chân què đi xuống trù phòng lấy bát đũa lên, đi ngang qua cái gương đồng ở góc tường, liếc mắt nhìn chính mình dáng vẻ đầu tóc xốc xếch bù xù mặt mày dơ bẩn ở trong gương, hài lòng gật đầu một cái.

Cháo loãng khoai lang đỏ nóng hổi, cùng bánh màn thầu xốp rõ ràng, một đĩa rau dưa muối trộn, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng. Lăng Như Vân nhai bánh màn thầu, vùi đầu ăn một bát to, ăn hết cháo loãng bên trong bát. Trong bụng có cơm nước, người lại có tinh thần. Có tinh thần thì lời nói cũng nhiều. Triệu Mẫn cũng có lòng hỏi thêm mấy câu, thuận tiện đưa tay cầm lấy màn thầu, luôn luôn đáp lời trò chuyện.

"Ngươi rốt cuộc làm sao mà bị thương? Tại sao lại bị ngất đi ở nơi đó?"

Lăng Như Vân cầm đến cái bánh màn thầu thứ ba, xé ra nhét vào trong miệng, bưng bát cháo loãng lên hớp một ngụm rồi nuốt xuống, thở hỗn hển đáp: "Ta đi lên trấn bên cạnh đuổi bắt phạm nhân. Một phút sơ xuất, để cho hắn chạy thoát, còn bị đả thương. Trước đó đã cùng thuộc hạ hẹn nhau, thuận theo đường thủy ở trấn kế bên mà hội họp. Cho nên tối hôm qua ta mang vết thương chạy đến đó, kết quả là bị ngất đi ở trên đường."

"Ngươi còn nhỏ tuổi, lại phải chịu một đao như vậy, thật không dễ dàng... Đúng rồi, ngươi nói ngươi giữ chức quan gì, cái gì bắt đạo cái gì..."

"Tập đạo sự." Nói đến chức nghiệp của chính mình, Lăng Như Vân nhịn không được để lộ vài phần thần sắc kiêu ngạo, đúng sự thật mà nói: "Triều đình thiết lập ra Tập đạo sự, có khi bắt đạo tặc kẻ gian, có khi hiệp cùng quan phủ phá án, mà ta thuộc quyền lãnh binh truy bắt trọng phạm truy nã. Thế nào, Mẫn tỷ tỷ đó giờ chưa nghe qua sao?" Nói xong, nàng bưng lấy bát cháo loãng uống cạn, rồi nhìn kỹ khuôn mặt Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn xé cái bánh màn thầu ra, đem rau dưa muối nhét vào giữa bánh màn thầu, cắn một ngụm lớn, bĩu môi lầm bầm nói: "Chuyện của triều đình, ta cũng không biết nhiều. Hắc hắc, ta chỉ biết thịt lợn khi nào thì tăng giá, gạo có phải hay không lại đắt. Không thể so với ngươi, là người làm chuyện đại sự."

"Như vậy rất tốt a! An an ổn ổn qua ngày, không lo ăn không lo mặc không thiếu tiền..."

"Làm sao không thiếu! Thiếu rất nhiều! Ai!" Triệu Mẫn nói ra ra sầu khổ trong nội tâm, bị Chu Chỉ Nhược ở dưới bàn dùng chân giẫm lên bàn chân của nàng, cố nén đau đớn cười khổ nói: "Miễn cưỡng cũng sống qua ngày thôi..."

Lăng Như Vân cười cười, bỗng nhiên chuyển hướng nhìn người đối diện Chu Chỉ Nhược, hỏi: "Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo vị tỷ tỷ này nên xưng hô như thế nào?"

Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không có trả lời, cúi sát đầu vào cái bát thuận thế ngậm vào hạt gạo, cố gắng nhai.

Hỏi mà không đáp, Lăng Như Vân nhất thời xấu hổ. Triệu Mẫn vội vã hòa giải: "Tỷ tỷ của ta đi đứng không tốt, lại không thích nói chuyện. Lăng cô nương chớ trách a."

"Nào có nào có..." Lăng Như Vân đem nửa cái bánh màn thầu trong tay nhét vào trong miệng, bưng lên chén cháo uống sạch, sau đó đứng lên đối với hai người chấp tay: "Như Vân còn có công vụ trong người, không tiện ở lâu. Ngày khác nhất định sẽ đến cửa báo đáp."

"Không cần để ở trong lòng!" Mặc dù thiếu tiền, nhưng đền đáp thì không cần, không tới nữa mới tốt. Tuy nghĩ như vậy, Triệu Mẫn trên mặt đầy ân cần: "Thương thế của ngươi không sao chứ?"

"Chút thương thế này không có gì đáng ngại. Chẳng qua là phải mượn tạm y phục này mặc..."

"Mặc đi mặc đi!" Y phục của Triệu Mẫn vốn không nhiều, hiện tại quả thực là rất đau lòng chết đi được, cũng chỉ có thể mạnh miệng. "Y phục của đại nhân tất cả đều là máu, chúng ta cũng không dám giặc rửa... Hay là đại nhân tự mình mang đi đi." Vừa nói vừa cầm cái gói tối đêm qua dùng khăn trải bàn bọc kỹ lại đưa cho Lăng Như Vân.

Lăng Như Vân nhận lấy bọc vải, lần nữa bái tạ cáo từ. Triệu Mẫn tiễn nàng ra cửa, lúc trở vào thì thấy Chu Chỉ Nhược chân cũng không què, tóc cũng không loạn, ánh mắt thanh minh.

Triệu Mẫn nhìn nàng mà cười khổ: "Cứu ai không cứu, lại cứu được quan sai... Lại là lãnh binh đi bắt chúng ta... Còn mặc đi một bộ y phục của ta, ăn hết của ta năm cái bánh màn thầu..."

Chu Chỉ Nhược nhíu chặt chân mày, ưu dung khó đè nén: "Nàng bị nội thương, chảy không ít máu. Hôm nay ăn một chút lại có thể hoạt động bình thường, công lực cũng không thấp. Ta lo lắng..."

Triệu Mẫn đi lên mấy bước, ôm lấy Chu Chỉ Nhược, hôn lên môi nàng, không để cho nàng nói nữa. Một lát sau thì tách ra, cuối cùng mắt đầy không muốn: "Trước không cần lo lắng... Ta đi gϊếŧ lợn, ngươi phải đi bán rau, đi thôi."

Gϊếŧ lợn, bán rau. Bận bận rộn rộn, thời gian cũng trôi rất nhanh. Bây giờ khí trời chưa nồng, ngày vẫn còn mấy phần nóng. Từ chạng vạng đến tối gió sông nổi lên, mát mẻ thổi bay cái hơi nóng ban ngày, là thời gian thoải mái nhất trong ngày. Triệu Mẫn ngồi ở trên giường trúc dưới gốc cây lê trong sân nhà, phơi phơi mái tóc dài ướŧ áŧ của mình. Trong trù phòng vang tới tiếng đinh đương của nồi bát mui chậu va chạm nhau, làm cho lòng nàng phá lệ yên bình. Một ngày vất vả, sau khi tắm xong, xuống xong trà. Hiện tại bên tai chỉ có tiếng gió thổi cùng tiếng kêu của côn trùng vang lên, còn có âm thanh thê tử làm cơm. Nội dung cơm tối mới làm người mong đợi, quá trình đợi thì cực kỳ thoải mái. Triệu Mẫn ôm chân ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt ngấm vào trong màn đêm, nàng bỗng nhiên muốn học cái ông lão hàng xóm, đốt một tẩu thuốc, hớp một hơi xem mùi vị như thế nào.

Sau lưng có một cái ôm bất ngờ, để cho Triệu Mẫn nửa nằm trong lòng ngực. "Chỉ Nhược... Móng lợn làm xong chưa?"

"Lại đang hầm, không cần gấp." Chu Chỉ Nhược đem nàng kéo vào trong lòng ngực, ôm chặc, cằm đặt ở trên vai nàng. "Đang phát ngốc cái gì đây? Còn đang suy nghĩ chuyện Lăng Như Vân sao?

"Không có." Triệu Mẫn nhắm mắt mà cười, càng hướng trong lòng Chu Chỉ Nhược mà vùi mình trong đó: "Cái gì cũng không nghĩ."

"Nếu nàng ta nhận ra ngươi..."

"Nhìn nàng ta tuổi còn nhỏ, bộ dáng, giống như người mới vừa bước vào giang hồ. Chuyện của chúng ta đã qua hai năm, nàng ta hẳn cũng không biết. Cho dù có biết, dáng dấp của chúng ta hôm nay, cũng rất khó cùng năm đó liên hệ tới. Hơn nữa triều đình đuổi bắt chúng ta người như vậy, giống như đều là tại giang hồ náo loạn chuyện, có dấu vết nên mới động thủ. Chúng ta ẩn cư ở thôn trấn này như vậy, đối với bọn họ mà nói là cũng khó phát hiện."

Chu Chỉ Nhược kéo xuống sợi dây thừng trên người mình xuống, đem mái tóc dài của Triệu Mẫn buộc lên, mềm nhẹ mà vuốt ve mái tóc, nói: "Tại sao không nói. Ngươi là khâm phạm triều đình, nhất định sẽ có bức họa của ngươi trong danh sách trọng phạm, chỉ sợ nàng đã nhìn thấy qua."

"Bức họa, có bảy tám phần là không giống. Có khi ngay cả tên cũng nhầm lẫn. Mấy năm trước ta đi Nga Mi tìm ngươi, cũng đã thấy qua nhiều rồi. Không sợ..." Mặc dù Triệu Mẫn an ủi Chu Chỉ Nhược, cũng muốn tự an ủi bản thân. Nguy hiểm sao không có, chẳng qua là nàng quả thực không bỏ được nơi này, luyến tiếc Hàn giang Mai Lĩnh, cũng không bỏ được căn nhà gỗ đơn sơ này, không bỏ được mâm cơm ngày ba bữa cũng không có chút thức ăn mặn, không bỏ được hạnh phúc đến yêu thương cuộc sống bình thản hàng ngày.

"Chỉ Nhược, ta kia không muốn đi. Nên cái gì tới để cho nó tới đi, không tới thì chính là mệnh mình tốt số."

Hai tay Chu Chỉ Nhược ôm chặt eo của Triệu Mẫn, đem môi giấu vào trong cổ nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi ở đâu, ta ở đó. Gϊếŧ chết khi ngủ đâm!"

Thực sự là một tức phục ôn nhu hiền thục... Trong lòng Triệu Mẫn hạnh phúc tuôn tràn, suýt nữa rơi lệ. Nàng không cần quay đầu lại cũng có thể thấy một cái nhăn mày một nụ cười của người yêu thương, trên đỉnh đầu tinh thần chập chờn, từ lần đầu gặp mặt cho đến bây giờ nhìn lại tuổi tác nàng bây giờ dung mạo càng thêm rực rỡ.

"Chỉ Nhược, nói đến năm đó, lần đầu tiên ngươi thấy ta là cảm giác gì a?"

"Không phải nói không nhắc đến chuyện năm đó sao?"

"Cái này không tính, ta chỉ muốn biết thôi. Nói đi... Ai nha.. nói đi...nói đi..."

"Lần đầu tiên thấy ngươi a... Ngươi mặc y phục nam tử, thoạt nhìn thì... Ngươi mặc thành như vậy còn hỏi người khác cảm giác cái gì! Ngươi nói trước đi, thấy ta ngươi cảm giác như thế nào?" Chu Chỉ Nhược lại nóng mặt lên, thật sự là nói không được, hơn nữa lại bị Triệu Mẫn nói một câu như thế thật muốn biết lần đầu tiên gặp gỡ Triệu Mẫn có tâm tình như thế nào.

"Ngô, ta a! Ta chính là thấy ngươi giữa chân mày có một chấm điểm đỏ hảo nghĩ khu khu... Ai! Đau! Cái lỗ tai cái lỗ tai! Được rồi Chỉ Nhược, tha cho ta, ta không nói! Cái kia... móng lợn ăn được chưa...!"