Chương 1: Tái nhập giang hồ

Tiếp theo là cuộc sống bình dị đời thường của Chu cô nương cùng Triệu cô nương sau khi nắm tay nhau bỏ trốn khỏi Nga Mi xa lánh chốn giang hồ, bán rau gϊếŧ lợn, cứ như vậy mà sống qua ngày, không mấy dư giả nhưng vui vẻ an nhàn........ Toàn là gạt người thôi, một thích bài bạc suýt nữa mất luôn cây kiếm, một lại nghiện rượu...còn đâu Chu đại chưởng môn luyện xong Cửu âm bạch cốt trảo hóa thành ma đầu trong võ lâm, yêu nữ Triệu Mẫn đa mưu túc trí lanh lợi xảo nguyệt bị võ lâm giang hồ gặp đâu muốn gϊếŧ đó.......chời ơi đâu hết rồi kakakakaka+

Nói vậy thôi chứ hai người vẫn nhân khí bất phàm nha. Không mất hình tượng!



Trở lại giang hồ


Khách đi đường lên thuyền, thuyền cách bờ bên kia một đoạn ngắn, chập chờn từ trong lá sen đi tới, từ phía xa truyền đến tiếng náo nhiệt của buổi họp chợ, lái thuyền về phía bờ bên kia một mảnh náo nhiệt khác. Hạt mưa dần tan hết, kia ánh mặt trời chiếu xuống ánh chiều tà. Người bán hàng rong trong chợ vội vàng thu dù vải che mưa, thu dọn sạp, chuẩn bị về nhà. Người bán thịt bó lại hai ba cái móng heo đuôi heo, đem về hầm nấu làm đồ nhắm rượu. Người bán trái cây cũng còn dư lại mấy trái nhỏ xanh, nhìn chằm chằm vào những người đi tới tới lui lui vội vàng đi trên đường, muốn tìm một vị khách hảo tâm túi tiền rộng rãi mua hết chỗ trái cây này. Người bán rau cầm cái chổi tre quét sạch đi những cọng rau thừa thải rơi rớt ở bốn phía gian hàng, gom lại thành đống lớn, bó lại bán rẻ lại cho người nông hộ nuôi heo. Những sạp bán thức ăn vặt có những cái bếp than đang cháy đỏ lửa, bánh rán, trà trứng, bánh bao, đùi gà, thịt nướng... Dùng giấy dầu bọc lại, mĩ vị thơm ngon. Người bán hàng ăn đưa đến trong tay khách đi đường, nhận lại vài tiền đồng, vui vẻ bỏ vào trong cái hũ dính dầu mỡ, kêu leng keng vang lên.

Không người chú ý đến phía trên cái vùng ven họp chợ, một gian nhà gỗ dưới một góc đại thụ, lúc này cũng là tiếng cười ầm ĩ. Đây chính là một góc nghỉ ngơi sau khi họp chợ của cái trấn này. Ở nơi này thương lái cùng với các người bán hàng rong chung quanh có thể đến đây chơi mạt chược, hát hò, nói chuyện phiếm.... Lúc này cũng chạng vạng tối, theo lý là không có người nào, nhưng hôm nay lại ngoại lệ.

"... Cho nên nói đánh bạc hại một nhà chúng ta, ta cùng với cái lão nhân đáng chết kia thực sự sống không nổi nữa! Nếu hắn còn đi đánh bạc, ta nhất định sẽ đến nha môn tố cáo hắn!" Một vị đại thẩm lau nước mắt, nói không nổi nữa, lắc đầu ngồi xuống. Chỉ thấy những phụ nhân chung quanh nghe thấy thế, tuổi tác của mỗi người cũng không giống nhau, trên mặt đều là vẻ buồn rầu tương tự. Trước hết liền kéo khối vải thô có ghi một câu biểu ngữ, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ to lớn: Đánh bạc hại người hại mình, không được đánh bạc để kiếm tiền.

Mới nghe thấy đại thẩm kia nói xong, xung quanh líu ríu một mảnh than thở, lại có mấy tiếng tức giận muốn bênh vực, một thời rất hỗn loạn. Lúc này có một vị đại nương khác đứng lên, nhìn thấy rất khí thế giống như là người tổ chức. Nàng hướng hai bên trái phải vẫy vẫy tay áp tới, nói: "Tỷ ỷ ta muốn tụ tập này là, một muốn tìm ra biện pháp cho nhân gia kiếm tiền thắng bạc, thứ hai là đem hết buồn khổ trong lòng nói ra hết." Nàng chỉ vào một vị cô nương trẻ tuổi nói: "Vị muội muội này nãy giờ còn không có lên tiếng, chúng ta nghe thử một chút về nỗi khổ sở của nàng đi."

Ánh mắt tụ lại một chỗ, mặt mũi cô nương kia cũng rung lên, vội vàng đứng lên, tiếng nói thanh thanh hắng giọng nói: "Nghe các vị đại thẩm nói chuyện trong lòng đều là lệ huyết đau khổ, trong lòng ta cũng rất khó chịu a. Này, thật ra là hạnh phúc mỗi người đều không giống nhau, nhưng thống khổ thì lại tương tự. Cái việc đánh bạc này a, thật sự là hại chết người. Liền nói cái người kia nhà ta, đánh mạt chược đến một ngày đêm. Ta là làm nghề gϊếŧ heo mổ dê..." Âm thanh của nàng trong suốt, mặt mũi thanh tuấn, nhìn thế nào cũng không giống như một người gϊếŧ heo mổ dê. Nhưng thật có những vết nhỏ máu huyết cùng vết mở dính lên y phục, bên hông còn mang theo một cái đao chặt thịt sáng lóe, quả thật là không có nói láo. "Mỗi ngày gió tới mưa đi, máu tanh mỡ dính, kiếm được hai đồng tiền là chuyện dễ dàng gì sao? Mà người kia nhà ta, nàng a..."

Lúc này, cửa nhà gỗ mở ra, cắt đứt ngang âm thanh của vị cô nương gϊếŧ heo mặt mày hớn hở kia.

"Mẫn Mẫn, về nhà." Một vị cô nương đứng ngoài cửa trên vai gánh thêm một cái đòn gánh, ở hai đầu đòn gánh là hai cái sọt vuông rau cải, một tay ôm áo tơi, trên đầu nón lá lớn che mặt.

Vị cô nương tên Mẫn Mẫn thấy người đến, vội vàng ngừng miệng, tươi cười với bốn phía nói: "Đây là tỷ tỷ nhà ta, tới đón ta về nhà. Các vị, ta đi trước vậy. Sau này muốn mua thịt nhất định phải tới chợ đông tìm ta, ta sẽ để giá tiện nghi cho các ngươi. Có rãnh rỗi xin mọi người năm ba bình. Gặp lại sau." Nói xong nàng liền cong eo như con mèo cầm lấy nón lá ở dưới đất, chạy ra cửa ngôi nhà gỗ che mưa. Nàng ngẩng đầu nhìn, trời quang mây tản, ánh chiều tà chiếu xuống đầy đường.

Nàng đem nón lá buộc ở sau lưng, thấy bốn phía không người, liền cười hì hì đưa tay đối với cô nương gánh đòn gánh, không ngừng kêu lên: "Chỉ Nhược, để ta gánh cho."

Nón lá lớn được tháo xuống, lộ ra một đôi gò má thanh tú trắng nõn, chẳng qua là trên trán có vài sợi tóc xốc xếch, có vài giọt mưa lẫn giọt mồ hôi, che đi mấy phần xinh đẹp tuyệt trần. Vị cô nương này đảm nhiệm vai trò bán rau, cũng chính là vị Chưởng môn của Nga Mi võ công quần hùng Chu Chỉ Nhược.

"Triệu Mẫn, là ta đem tiền để dành của ngươi thua bạc mất? Nên muốn đi đến đây kể khổ a?

"Không, không có... Chỉ Nhược sao có thể thua tiền chứ? Chỉ Nhược nhà ta mặc dù có tình yêu với mạt chược nhưng cho tới nay vẫn không có lấy tiền đi đánh bạc a!"

"Vậy thật sự là có tiền riêng?"

"Không có! Ta nào có cái lá gan kia a!" Vị yêu nữ năm đó tiếng xấu đồn đại khắp giang hồ Thiệu Mẫn quận chúa, hôm nay là Mẫn gϊếŧ heo đoạt lấy đòn gánh, vung vẫy hai cái sọt vuông chứa rau vội vàng đi về phía trước: "Về nhà, về nhà ăn cơm, đói chết ta!"

Trở về nhà là trên một con đường đá, do mưa rơi xuống chỗ thấp ướŧ áŧ chỗ bằng phẳng thì khô ráo. Triệu Mẫn gánh đòn gánh, đi rất vững vàng bình thường, thỉnh thoảng đưa mắt trông về phía xa, có thể thể thấy được Hàn giang ở cuối con đường. Sóng gợn lăn tăn sau là màu xanh của núi rừng cao ngất soi bóng xuống. Bên đường khói bếp lượn lờ, theo gió hè thổi đến, cũng hòa vào mây khói trên mặt sông.

Chu Chỉ Nhược đi bên cạnh nàng, chân bước khập khiễng. Mặc dù là khập khiển, nhưng cũng không có chậm hơn so với Triệu Mẫn chút nào. Người què đi nhanh như vậy, Triệu Mẫn cũng tỏ ra không muốn nhìn, không khỏi bất mãn mở miệng nói: "Chỉ Nhược a, ngươi đem mặt làm cho xấu xí cũng được đi. Nhưng cũng không cần mỗi ngày phải giả dạng đi như vậy, Người Hán các ngươi có câu nói: Đại ẩn ẩn vu thị (ý là những người vĩ đại giấu mình nơi thành thị không màn thế sự). Chúng ta sớm đã ẩn cư nơi núi rừng, không cần sợ. Không bằng ngày nào đó liền nói chân đã được chữa khỏi, đi lại bình thường là được rồi."

[Xuất phát từ câu: Đại ẩn vu triều, trung ẩn ẩn vu thị, tiểu ẩn ẩn vu dã]

Chu Chỉ Nhược khẽ mỉm cười nói: "Tu vi võ công của ngươi không cao, nhìn không ra bước đi của người võ công thâm sâu có gì bất đồng." Nàng ôn hòa dửng dưng nói, không có mang theo một tia miệt thị, nhưng như vậy cũng đủ để chọc cho cái người võ công không cao Triệu Mẫn kia một tiếng nói nhỏ trong lòng:

"Hừ, có cái gì mà bất đồng?"

"Khi võ công tu luyện đến một trình độ nhất định, bộ dáng so với người bình thường đều bất đồng. Coi như cố ý che giấu đi, cũng đều để lại dấu vết. Cùng là cao thủ, đều có thể nhìn ra được, hơn nữa có thể nhìn ra võ công đạt đến trình độ như thế nào. Chỉ có giả trang, mới có thể hoàn toàn lừa gạt được người."

Gì mà không nhìn ra, Triệu Mẫn nửa tin nửa ngờ, trên miệng còn ngoan cố cứng rắn: "Ta không tin. Phải nói người luyện võ vận khí hoặc là thi triển khinh công, đó là cùng người bình thường không giống nhau, cái đó ta có thể nhìn ra. Còn nói đến đi bộ bình thường cũng có thể nhìn ra tu vi võ công, ta không tin đâu. Hơn nữa có vài người đi bộ chính là muốn nhẹ nhàng một chút, cũng không nhất định phải luyện võ."

Chu Chỉ Nhược cũng không cùng nàng ta mà cường biện (cãi chày cãi cối). Yên lặng đi về phía trước mấy chục bước, nàng bỗng nhiên kéo lấy ống tay áo của Triệu Mẫn, chỉ vào cái sạp cá bên đường. Ông chủ sạp cá đang khom lưng, bắt lấy mấy con cá lớn trong chậu nước, không cẩn thận đem cá đổ ra ngoài, chân tay luống cuống bắt lại, cũng không có hoảng hốt.

"Đó là lão Lý bán cá, như thế nào?" Triệu Mẫn bị kéo lại nên cũng dừng bước chân, đỡ đòn gánh, không hiểu Chu Chỉ Nhược có ý gì.

"Ta nói hắn chính là cao thủ của phái Hoa Sơn, ngươi tin không?"

"A?!"

"Hẳn là kiếm tông."

"Này..." Triệu Mẫn trợn mắt há mồm, hoảng hoảng hốt hốt. "Quy nhi tử, ẩn dấu quá kỹ a!" Triệu Mẫn võ công cũng không có học được như Chu Chỉ Nhược, cũng có một hai lần muốn học nhưng thất bại.

Chu Chỉ Nhược lại cà nhắc cà quẹo dời ra khỏi phía nàng, giơ ngón tay kêu lớn tiếng chỉ cái tiểu nha đầu: "Người nhìn cái tiểu cô nương kia."

"Đó là Vương tiểu muội bán trái cây, bằng hữu kinh phật của ngươi, ngươi đừng nói là nàng ta cũng vậy..."

"Nàng ta hẳn là tiểu sư muội của phái Hằng Sơn, nhắc tới thật muốn nhìn một chút kiếm pháp của phái Hằng Sơn. Đúng rồi còn có vị kia..." Chu Chỉ Nhược làm bộ giơ tay phải, lại bị Triệu Mẫn níu lại.

"Được rồi được rồi! Này cái gì nữa đây, Ngũ nhạc kiếm phái mở đại hội sao. Ngươi cứ khập khiễng mà đi đi. Chúng ta về nhà, về nhà."

(Ngũ nhạc: 5 núi lớn đại diện cho bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.)

Chu Chỉ Nhược cũng không chọc nàng nữa, cười buông cánh tay xuống, tiếp tục khập khiễng hướng về phía nhà mà đi tới.