Lần đi Thường ChâuNgày thứ hai phái Nga Mi lên đường. Chu Chỉ Nhược tất nhiên lén đi đưa tiễn, nhưng chưa từng nghĩ Tĩnh Huyền còn tặng lại một đại lễ vật. Nguyên lai Tĩnh Huyền nhìn thấy cuộc sống của hai người kham khổ, lại nghe được Chu Chỉ Nhược nói chủ nhà muốn bán căn nhà cùng khu rừng trúc, vì vậy che giấu thân phận thuê người địa phương làm trung gian, tìm chủ nhà đem toàn bộ đất đai căn nhà cùng rừng trúc mua lại, tặng cho Chu Chỉ Nhược. Chu Chỉ Nhược kinh ngạc quyết từ chối không nhận, dẫu sao chính mình đã không còn là người của phái Nga Mi. Lại bị một câu đồ cưới của nương gia không thể không nhận của Tĩnh Huyền làm nghẹn lại. Vì vậy Chu Chỉ Nhược không dám đùng đẩy nữa, rưng rưng nhận lấy, bái biệt Tĩnh Huyền.
Đợi nàng về nhà, Triệu Mẫn đang ở trong sân xúi giục con lừa kéo một cái xe gỗ. Các nàng vì đi xa mà chuẩn bị đồ đạc cũng không nhiều, cố nhưng không mua nỗi một cỗ xe ngựa. Cũng may Triệu Mẫn tâm tư linh hoạt, cố không mua nổi liền tự mình làm. Nhà có con lừa, chỉ thiếu chiếc xe, liền mua mấy khối tấm ván ở chỗ thợ mộc, làm thành một cái thùng xe nhỏ, ở trên thùng xe có nệm mềm cùng gối là có thể nằm thư thư phục phục
(ung dung, thong thả). Lúc Chu Chỉ Nhược đẩy cửa vào viện, nàng mới vừa đem tấm ván có giấy dầu dựng tốt trên xe che nắng che mưa. Thấy Chu Chỉ Nhược đưa tới khế ước mua bán nhà đất, Triệu Mẫn ngập ngừng, nói thẳng làm sao có thể được Tĩnh Huyền sư tỷ đưa sang lễ vật lớn như vậy. Chu Chỉ Nhược liền đem cái câu nói đồ cưới nương gia. Triệu Mẫn mới tính an tâm, không khỏi cảm khái Tĩnh Huyền có lòng, thầm nghĩ trong lòng sau này có cơ hội nhất định phải hồi báo lại cho Tĩnh Huyền hảo mới được.
Ra cửa xử lý hết thảy chuyện rườm rà. Hai người giấu kỹ khế ước nhà, thu thập tâm thần, tiếp tục kế hoạch chuẩn bị rời nhà. Triệu Mẫn tiếp tục hoàn thiện cái xe gỗ. Chu Chỉ Nhược đi vào trong trù phòng, đem mỡ lợn Triệu Mẫn mang về từ quầy hàng mà nấu mỡ. Bởi vì lộ phí cũng không nhiều, hai người không thể cứ ở quán trọ mãi, ban đêm dã ngoại là khó tránh khỏi. Lương khô dầu muối cũng đã chuẩn bị xong. Chu Chỉ Nhược liền chuẩn bị nồi nấu mỡ, lửa nhỏ chậm rãi nấu, chỉ một chút xíu là cái bếp nhỏ liền cháy đỏ than. Mỡ lợn lại như là đồ quý giá. Nàng rất sợ lửa lớn một chút liền đem mỡ cháy đen, cứ vậy túc trực ở bên. Một canh giờ trôi qua, mỡ mau ra nước đầy nồi. Triệu Mẫn cũng sắp xếp xong cái xe gỗ bước vào trù phòng nằm ở bàn nhỏ vừa nhìn Chu Chỉ Nhược đem nấu ra nước mỡ lợn trong suốt từng muỗng từng muỗng múc vào hũ sành, còn dư lại ở dưới đáy nồi là tóp mỡ nóng hổi.
"Ta muốn ăn tóp mỡ." Triệu Mẫn như con sâu thèm ăn bước đến cạnh bên, xoa xoa chóp mũi đối với Chu Chỉ Nhược muốn được ăn.
"Không thể ăn nhiều, một hồi cho ngươi ăn tóp mỡ nấu đậu hủ." Chu Chỉ Nhược không đậy lại cái miệng rộng của hũ sành để nó nguội lại, lại đem tóp mỡ múc ra trong một cái mâm nhỏ.
"Không ăn nhiều, chỉ ăn một cái."
Chu Chỉ Nhược liền gắp một khối tóp mỡ bỏ vào trong miệng của Triệu Mẫn đang há ra như muốn khóc. Thấy nàng nhai rất đắc ý nhiệt tình, Chu Chỉ Nhược hơi dừng tay một chút, cầm tới một cái chén nhỏ, gắp năm sáu khối tóp mỡ để vào trong chén, trộn vào một tí muối đưa sang cho Triệu Mẫn: "Đừng ăn nhiều, đợi một hồi lại ngán."
"Ân ân..." Triệu Mẫn gật đầu, từng bước từng bước ném vào trong miệng. Chu Chỉ Nhược nhìn trong mỡ lợn trong hũ sành từ từ biến thành màu trắng ngà, liền ấn cái nắp gỗ đậy chặt miệng hũ sành lại, nghiêng đầu nhìn mặt mày Triệu Mẫn ăn đầy cao hứng, cười nói: "Ta nhìn ngươi ăn rất là an nhàn ngon miệng nga."
"Mùi hương của top mỡ, ta thật rất thích ăn. Trước kia ở Vương phủ, phụ vương cũng không thích ta ăn cái này. Nói là chỉ những người nghèo mới ăn."
"Vậy ngươi ăn không?"
"Dĩ nhiên ăn! Không ăn chúng ta bây giờ có thể nghèo như vậy sao. Người nghèo nhưng vui vẻ, ha ha. Phụ vương ta hàng năm không có ở nhà, ai để ý ta? Mỗi lần ở trù phòng nấu mỡ, đầu bếp cũng sẽ đem tóp mỡ này xào cùng sợi mì dâng lên cho ta."
"Ngươi còn thật đắc ý."
Triệu Mẫn thật vẫn thật đắc ý, đem khối cuối cùng bỏ vào trong miệng: "Ngươi nhìn, hiện tại tóp mỡ cũng chỉ nấu xong rồi lại cho thêm ít muối, ăn một chút đã không còn, có thể ăn so với cái bỏ công ra xào với sợi mì muốn ăn bao nhiêu liền có bao nhiêu hương vị. Từ sung sướиɠ bụng mà nói, hiện tại lại có nửa chuyện lớn hơn. Chén này để ở đây, một hồi ta liền lấy nó ăn cơm tối."
Đối với Triệu Mẫn cảm ngộ cuộc sống hay nói bậy nói bạ, Chu Chỉ Nhược từ trước đến giờ cũng nghe nhiều. Lần này nàng cũng không đáp lời, cười đem xương ống lợn Triệu Mẫn mang về cùng mỡ lợn rửa sạch sẽ rồi chặt ra, bỏ vào trong nồi sứ nhỏ đang sôi nước để trên bếp lửa, để nhỏ lửa, rồi cầm lấy một cái gốc củ cải đi rửa sạch sẽ, xem ra vẫn là củ cải hầm xương ống.
"Chỉ Nhược..."
"Ừ? Ngô... ." Chu Chỉ Nhược đang chuyên tâm rửa củ cải, không phòng bị rơi vào cái ôm trong ngực của người sau lưng. Vùi đầu vào trong cái ôm, chóp mũi xuyên qua mái tóc dài sau đầu, đem môi rơi vào trong chỗ ấm áp ở cổ. Tóc đen như suối, không phân rõ được hành động của hai bên. Ánh nắng chiều chiếu vào cửa sổ, phủ lên gò má hòa hợp thành một màu vàng. Củ cải giữ ở trong tay, yên lặng một chỗ, tiếng chim trùng kêu vang về tổ lúc hoàng hôn, thong thả vang đến ở trong tai.
"Chỉ Nhược, Chỉ Nhược của ta..." Triệu Mẫn lẩm bẩm hôn lên những sợi tóc mềm mại sau gáy của Chu Chỉ Nhược, chọc cho người trong ngực khẽ run lên. "Ta chỉ muốn một mực ôm ngươi. Ôm không đủ."
Chu Chỉ Nhược hít sâu một hơi, kiên định trong lòng, không chịu bị vị tiền Quận chúa nghèo lại luôn trốn tránh lao động đầu độc, thần sắc giảo hoạt hiếm thấy, cười nói: "Ôm đi ôm đi. Kia củ cải ngươi đến gọt, canh ngươi đến hầm, nồi ngươi đến rửa."
Nghe xong lời này, Triệu Mẫn lúc nãy còn nói một mực ôm ôm không đủ liền buông ra, xoay người rời đi: "Ngươi bận bịu ngươi bận bịu... Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ."
["...Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ."Hai tình nếu đã lâu dài, cớ sao lại phải sớm chiều gặp nhau.Hai câu thơ cuối trong bài thơ "Thước kiều tiên" của Tần Quán.]Tóp mỡ nấu đậu hủ ăn với cơm, lại đem thịt xương ống gặm sạch sẽ, dùng đũa chọc ra tủy xương, uống hai chén nước canh hầm củ cải, ăn uống no đủ một ngày liền đi qua.
Tiếp theo mấy ngày liền chuẩn bị xong đồ dùng lên đường, xin nghỉ ở tửu lầu, quầy hàng thịt an bài xong, dắt chiếc xe gỗ ra khỏi nhà, khóa kỹ cửa nhà cùng cổng sân, hướng Thường Châu phủ mà đi.
Ngày mùa thu bầu trời quang đãng rất tốt. Ánh mặt trời dương dương vẩy lên người, ấm áp làm người ta muốn chìm trong giấc ngủ gật. Ngày hôm nay khí trời tốt như vậy, Triệu Mẫn hai người cũng không tính toán đi qua Cù Châu thành, theo đường núi chậm rãi mà đi, buổi tối ở trong núi dựng trại, tiết kiệm được một ngày chi tiêu.
Người đi đường ở núi rừng thưa thớt, con lừa từng bước từng bước theo dọc đường mà đi tới phía trước, cũng không cần đánh xe. Triệu Mẫn nằm phơi người dưới mặt trời đủ rồi, liền đem gối dựa trùng điệp để ở sau lưng, dựa vào mà nửa ngồi trên xe, ung dung thong thả. Xe không lớn, các loại hành lý liền chiếm một khối lớn, chỗ ngồi còn dư lại cũng chỉ đủ để hai người nằm xuống. Hành lý đã nhiều như vậy, Triệu Mẫn còn không ngại mệt mỏi mang theo một cái rương đầu sách. Bây giờ đường xá yên tĩnh, không người huyên náo, nàng dựng lên một cái lều che nắng, tìm một cái tư thế thoải mái nhất mà ngồi, cầm lên một quyển cổ học kinh điển những ngày gần đây đang đọc, chui vào trong trầm mặc yên lặng mà đọc.
Chu Chỉ Nhược thì không có thói quen đọc sách. Nàng ngồi ôm chân, một bên nhìn cây, lại nhìn núi, chờ đem sơn cảnh nhìn chán rồi, lại đi trêu chọc Triệu Mẫn, bóp bóp bóp bóp chỉ muốn Triệu Mẫn bồi nàng nói chuyện. Có thể Triệu Mẫn đang chuyên chú đọc, không rãnh cùng Chu Chỉ Nhược bày long môn trận, liền thuận tay từ trong rương sách ở một góc xó xỉnh nào đó lấy ra một quyển sách mỏng, kín đáo đưa cho Chu Chỉ Nhược. Giá quyển sách này là quyển tiểu thuyết phổ thông mà quầy sách không bán được, để cho Triệu Mẫn một giá tiện nghi bao trọn một túi. Nàng tuy còn không có nhìn, nhưng nghĩ cũng chỉ là quyển tiểu thuyết bình thường, Chu Chỉ Nhược nhất định sẽ đọc được, vừa vặn đưa tới. Chu Chỉ Nhược không biết làm sao, chỉ đành phải nâng lên quyển sách mà nhìn, thấy ba chữ trên bìa mặt.
"Mỹ nhân kiên? Do ai viết?"
(Mỹ nhân kiên. Do Đậu Bát viết. Chu cô nương còn muốn hỏi gì nữa không?)Triệu Mẫn cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời nói: "Không biết. Thự danh
(ký tên) cũng không có, khẳng định không có danh tiếng. Sách cũng không bán được, ngươi tùy tiện nhìn một chút, dù sao cũng là một câu chuyện tiểu thuyết."
Chu Chỉ Nhược liền mở ra đến xem, đúng thật là cũng có thể hiểu, chữ đều biết. Nàng xem mười mấy trang, rốt cuộc gặp được cái chuyện không hiểu, liền thỉnh giáo Triệu Mẫn: "Mẫn Mẫn, ngươi nghe qua mười tám sờ sao?"
" Ừ... Ừ? Nơi nào?" Triệu Mẫn đưa đầu tới. Thuận theo tay Chu Chỉ Nhược chỉ mà nhìn."Mười tám sờ?"
Vào nửa đêm canh ba khuya khoắt a, ngủ a cũng không ngủ được mà chỉ muốn ăn. Sờ đầu sờ chân để giải khai tâm khoan, ơ a a này ơ a này, sờ một cái lại sờ đến tóc của tỷ tỷ..
"Cái đùa giỡn gì đây a!" Triệu Mẫn một tay đoạt lấy cái quyển sách Chu Chỉ Nhược thật vất vả mới đọc được, trở tay ném về trong rương sách, lại rút ra quyển Đường thi ba trăm thủ, lần nữa kín đáo đưa cho Chu Chỉ Nhược: "Cái đó không có thú vị, khó trách bán không được. Chỉ Nhược xem Đường thi đi. Đọc nhiều Đường thi khí tự hoa..."
Bánh xe ực ực di chuyển, lại di chuyển không nhanh, mắt thấy mặt trời mau xuống núi. Hai người Triệu Mẫn liền cứ theo đường con lừa dắt đi xuống núi, đi tìm một bãi đất trống dựng lều trại qua đêm. Đi qua khu rừng nhỏ không bao lâu, nhìn thấy núi lớn hồ rộng. Nước suối tụ hợp ở nơi này, lại chảy xuống dưới núi, nước chảy ắt cá nhiều. Bờ hồ đất đai bằng phẳng khô ráo, có đá có cỏ, chính là một chỗ thích hợp để qua đêm.
Chu Chỉ Nhược đảo mắt nhìn chung quanh, thấy núi non cao chót vót lại phủ đầy cây xanh nghiêng ngã, cành lá sum xuê, nhìn thấy một cái cây muốn tìm sự sống xung quanh. Nàng thi triển khinh công, đạp nhẹ trên mỏm đá, một tay treo ở thân cây, ở trên cao nhìn kỹ tất cả ở dưới.
Triệu Mẫn ở phía dưới hồ tháo xuống cái lều trên xe xuống dựng dưới đất, không quên dặn dò: "Chỉ Nhược cẩn thận một chút."
Chốc lát, Chu Chỉ Nhược theo đường cũ trở về, nhẹ nhàng rơi vào bên người Triệu Mẫn. "Chung quanh đều không có người."
"Tốt, lều vải mau làm xong rồi, thừa dịp trời còn chưa tối, phải đem cơm tối chuẩn bị xong."
Cái gọi là nguyên liệu nấu ăn bởi vì ở đâu ăn đó, kháo sơn cật sơn kháo thủy cật thủy. Một cái hồ lớn đang ở trước mắt, Triệu Mẫn dùng đá đánh lửa đốt lên một cái hố lửa, liền sắp đặt muốn đi tìm một cái cây làm chĩa bắt cá, bị Chu Chỉ Nhược ngăn lại.
"Không cần chĩa cá."
Triệu Mẫn ngạc nhiên nói: "Vậy làm sao bắt cá, ta muốn ăn cá."
"Ngươi lại quên ta trước kia là làm gì sao."
"Chưởng môn Nga Mi?"
"Trước kia nữa."
" Ừ... Nga Mi đệ tử?"
"... Ngư nữ a! Ta trước đó là nữ nhi ngư dân a!" Chu Chỉ Nhược không biết làm sao, rõ ràng cuộc chiến năm đó ở Hàn giang chính là dựa vào tài bơi lội vượt trội của chính mình mới nhặt được hai cái mạng mình cùng Triệu Mẫn trở về. Có thể Triệu Mẫn vẫn không đem cái kỹ năng của ngư nữ chính mình đặt ở trong tâm.
"Nga đúng đúng đúng! Nhưng là... Tay không bắt cá cũng có thể làm được sao?"
"Có thể a." Trên mặt Chu Chỉ Nhược lại đan xen vào vẻ thờ ơ không có gì ghê gớm cùng vẻ kiêu ngạo của người có kỹ thuật ở trong người.
"Oa! Chỉ Nhược nhà ta thật lợi hại! Lại không cần công cụ cũng có thể bắt cá!" Triệu Mẫn hứng thú dồi dào, xếp bằng ngồi ở gần đống lửa, nơi nơi yêu thương nói: "Chỉ Nhược nhà ta thật làm được chuyện này, thật thật là tinh anh." Trừ đánh mạt chược, Triệu Mẫn cũng không dám nói ra câu này.
Chu Chỉ Nhược vén lên ống quần lẫn tay áo, khiêm tốn mỉm cười: "Bất quá chỉ là bắt cá thôi mà. Cũng không được đáng sợ."
"Thật lợi hại! Mau mau mau, mau để cho ta mở rộng tầm mắt một chút. Đợi một hồi mặt trời lặn thì không thấy rõ được."
Chu Chỉ Nhược kéo lên ống quần, đi vào chỗ nước cạn, nghiêng đầu thản nhiên cười một tiếng: "Nhìn cho kỹ ta bắt cá đây?"
"Thì nhìn ngươi bắt cá! Tối nay ta cũng chỉ có công việc này!" Không dừng ở quán trọ lại không có cây nến, đêm dài từ từ Triệu Mẫn làm sao có thể đọc sách.
"Vậy ngươi xem cho kỹ đây!" Chu Chỉ Nhược nói xong liền vận chưởng khí, mặt mũi đột nhiên dao động: "Cửu âm thôi tâm chưởng!"
Rào! Rào!
Chưởng khí đánh lên mặt nước, nước bay lên cao mấy trượng, như thác nện xuống, ầm ầm sơn gian. Chu Chỉ Nhược xoay người nhìn lại, thấy xung quanh Triệu Mẫn bảy tám con cá lớn đang lạch bạch vùng vẫy trên mặt đất, không khỏi cười đắc ý.
Triệu Mẫn bị nước hồ từ trên trời giáng xuống tưới ướt hết cả người, lúc này nàng ngồi ở trung tâm bốn phía là bảy tám con cá, vẫn là tư thế xếp bằng, động cũng không động.
"Mẫn Mẫn, thấy rõ chưa? Muốn ta làm lại một lần nữa không?"
Triệu Mẫn thổi một hơi bay bay mấy sợi tóc ướt nhẹp ở trước mặt, nơi nơi bi thương: "Ngươi nói ta thấy rõ không... Cách bắt cá này cùng bắt cá của nữ nhi ngư gia rốt cuộc có quan hệ gì... Nếu ta có Cửu âm chân kinh ta cmn cũng có thể bắt cá!"