Lời Editor: Này không thuộc trong hệ liệt của Mẫn Nhược, nhưng cũng cp Mẫn Nhược, không biết thảy đâu, nên quăng vào đây.Trọng phùng (Gặp lại)Rượu cạn một ly. Nhất điểm nhất tích cũng không thể nào làm hứng thú ánh mắt tẻ nhạt của người cầm ly.
Cuối cùng một giọt rượu hóa vào trong ly gợn sóng, Triệu Mẫn không khỏi đưa mắt xuất thần. Này sau khi từ biệt vào năm ấy. Ba năm hai chở, tuy vẫn chưa đi khắp thiên hạ. Nhưng cũng là vượt núi qua sông, duyệt tẫn thiên phàm, mà là người nàng muốn tìm, vẫn không có chút nào tin tức.
Không có hứng thú, nhưng rót rượu thì phải uống. Triệu Mẫn nâng lên ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Cái trấn nhỏ bên bờ sông quả thực không lớn, cách chủ thành rất xa, rượu cũng vì thế mà đạm bạc. Nàng uống cạn một bầu, lại không có chút men say. Đang muốn ngoắc gọi tiểu nhị mang thêm rượu. Liền bị một người từ ngoài quán đi đến, giành gọi tiểu nhị trước nàng.
"Ây ui, Chu cô nương, sớm như vậy đã đưa cá tới... Khách quan chờ một chút, ta dẹp cá xong lập tức mang thêm rượu cho ngài." Tiểu nhị lấy đi bầu rượu của Triệu Mẫn, rồi tiến lên nhận lấy cái giỏ trúc lớn."Oa, thật là nặng a."
"Hôm nay có tới hai mươi cân."
"Ai da..." Tiểu nhị thuận tay đem bầu rượu đặt ở trên bàn gần người, hai cánh tay nhỏ dùng sức nhắc lên giỏ, bước chân tập tễnh chập chửng mà đi: "Chu cô nương, ngươi một tay có thể nhấc được... Thật là lợi hại! Ta đem vào sau bếp cân, đợi một chút chưởng quỹ liền đi ra tính tiền cho ngươi."
Rượu đã hết, thức ăn trước mắt cũng không có lòng muốn động vào, Triệu Mẫn nhàm chán liếc mắt về phía người nọ. Nón lá lớn, giỏ cá, quần áo vải thô xoắn tới khủy tay lẫn đầu gối. Là một người ngư nữ.
Lại thêm nhàm chán, nàng nâng đũa, đang muốn thu hồi tầm mắt, trùng hợp cái vị ngư nữ kia cũng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau...
Đương đương... Đũa từ kẽ ngón tay trợt xuống, lại lăn đến dưới chân bàn. Triệu Mẫn không nhúc nhích được chút nào, chẳng qua là gắt gao nhìn chăm chú vào cái vị cô nương ngư gia kia. Ai ngờ cô nương kia nhìn thấy Triệu Mẫn, người cũng cứng đờ một chút, không chờ chưởng quỹ quán rượu tính tiền, đưa tay đặt lên trên đầu nón lá lớn kéo xuống che gương mặt lại, xoay người chạy!
"Này! Ngươi... Chờ một chút!" Triệu Mẫn đứng dậy đá văng cái băng ghế vừa ngồi định chạy theo, vừa bước một bước liền dừng lại, từ trong ví mò ra một khối bạc vụn để lên bàn. Cầm lấy túi hành lý nhỏ đặt trên bàn. Lần này lại không chần chờ, nàng nhanh chân chạy theo.
Mặc dù nón lá che mặt, mặc dù vải thô áo ngắn, mặc dù không giống với bộ dáng năm đó, nhưng là... Triệu Mẫn cắn răng, nhịn lại trong ngực một mảnh cay nóng đau thắt, vận lực xuống chân, đem hết toàn lực hướng người nọ đuổi theo: Chu Chỉ Nhược, ngươi còn muốn tránh ta!
"Chu tỷ tỷ! Ngươi chờ một chút!"
Triệu Mẫn đảo mắt thấy Chu Chỉ Nhược liền chui vào quẹo hẻm nhỏ, tâm nóng như lửa, cũng không để ý nhiều gì, lập tức nhanh chân chạy theo, thi triển khinh công nhảy hai nhảy, rốt cục mới kéo được vạt áo của nàng.
"Tỷ!"
"Ngươi nhận lầm người rồi." Bị Triệu Mẫn gắt gao níu lại vạt áo, Chu Chỉ Nhược đứng lại bất động, nhưng cũng không xoay người lại chẳng qua là đưa lưng về phía người nọ lạnh lùng nói: "Ta không phải tỷ tỷ của ngươi."
Triệu Mẫn một đường chạy gấp chạy lại thêm trong lòng nóng nảy, hiện tại nàng một tay vịn tường thở hổn hển, một tay xoa nắn, nắm chặt cái vạt áo của người kia hơn, mở miệng nói chuyện âm thanh cũng run rẩy: "Vậy vì sao ngươi nhìn thấy ta lại bỏ chạy, vì sao bây giờ không chịu xoay người lại để cho ta nhìn một chút."
Lúc này bỗng nhiên gió nổi lên. Thời tiết ở bờ sông khó dò, mặt trời chói chang ngay trên đầu bỗng chớp mắt liền mây đen như mực. Gió sông mang theo không khí của trời mưa, lạnh lẽo, thổi cuốn lên mái tóc dài của hai người. Hẻm nhỏ hẻo lánh, lúc lâu cũng không có người đi ngang qua, chỉ có trên đầu một đường đen nhắc nhở mưa to sắp buông xuống.
Chu Chỉ Nhược đưa tay hất ra cái tay đang nắm lấy vạt áo chính mình, nhưng nàng lại đánh giá thấp khí lực của Triệu Mẫn, lại một lần nữa rút ra không được. Triệu Mẫn thấy nàng làm lên bộ dáng muốn đi, lật đật bước ra trước mấy bước, cơ hồ muốn sát đến trên lưng Chu Chỉ Nhược.
"Ngươi đừng tới đây!"
"Tỷ..." Triệu Mẫn vừa mở miệng, chợt cảm thấy gió thổi xuyên qua bỗng nhiên trở mạnh, còn chưa kịp phản ứng thì một dòng lực tấn công tới, chớp mắt một cái sau liền bị áp vào mặt tường, trên cổ bị bóp lấy rõ đau.
Cửu âm bạch cốt trảo, không biết đúng hay không do lâu ngày không dùng, hay do không tìm thấy cái gì chuẩn yếu để hại, móng tay đao không có bổ ra, chỉ có phúc thịt của ngón tay mềm mại bên phải hung hăng đè trên huyết mạch của Triệu Mẫn.
"Ngươi nghe không hiểu sao?! Ta không phải tỷ tỷ của ngươi! Không cần phải quấn lấy ta!" Lời nói hung ác nói ra khỏi miệng, Chu Chỉ Nhược cũng không rãnh quan tâm tới âm thanh chính mình có đang run rẩy hay không, chẳng qua là cúi đầu nhìn chằm chằm vào vạt áo trước người Triệu Mẫn mà không hề nhìn mặt nàng.
Triệu Mẫn bị người bóp chặt mạng môn, bộ dáng chật vật lại bị người hung hiểm đè ở trên tường, nhưng trên mặt đầy mừng rỡ: "Chu tỷ tỷ..." Ba chữ này, tựa hồ có thể dẫn gió lớn đập vào trên mặt, đâm vào vành mắt gây đỏ ửng: "Ngươi dùng được chiêu này, lại nói không phải ngươi, không cảm thấy chính mình không biết cách nói dối sao?"
Chu Chỉ Nhược ngẩn ra, hai tròng mắt chớp động, tiếp lại nghiêng đầu sang chỗ khác, thật sâu thở dài, buông Triệu Mẫn ra, một lần nữa đưa lưng về phía nàng: "Ta không muốn gặp lại ngươi... Ngươi nên đi đi. Chúng ta không có chuyện gì để nói."
"Chu tỷ tỷ..." Triệu Mẫn cố nén đau đớn trong mắt, tóc dài bị gió lớn thổi tán loạn lên, cười khổ nói: "Ta chạy trăm ngàn dặm đường, ở nơi xứ lạ dị khách này, gặp được ngươi cũng coi là một cố nhân. Mời ta ăn bữa cơm tổng không quá đáng chứ?"
Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu nhìn trời, một giọt mưa liền rơi lên chóp mũi của nàng. Nàng đưa tay phất đi nước mưa trên mặt, lại thâm sâu hít một hơi, nói: "Vậy ngươi tìm một chỗ tránh mưa chờ ta một chút, ta đi đến tìm chủ quán quán rượu lấy tiền, mời ngươi ăn bữa cơm là được rồi."
"Ta không muốn!"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ trở lại. Đáp ứng mời ngươi liền nhất định sẽ mời."
"Ta không muốn đi bên ngoài ăn, ta muốn ăn ngươi làm cho ta. Chu tỷ tỷ, trời sắp mưa, về nhà đi?"
Thời trời liền mưa, lại thích hợp vào đúng thời điểm mưa như trút nước xuống, để cho Chu Chỉ Nhược nói không được câu đuổi người. Triệu Mẫn rút ra trong tay nải một cây dù đi mưa, dính sát ở bên người Chu Chỉ Nhược, thoáng bỏ rơi nửa bước chân ở phía sau vừa đi vừa che mưa cho nàng, chẳng qua là ánh mắt tinh tường cứ nhìn chăm chú vào nón lá kéo hạ che nửa gò má kia của nàng, tựa hồ nếu người vừa có thần sắc muốn trốn chạy liền nhào tới ôm chặt lấy người.
Ở nơi này bị người nọ canh chừng nghiêm ngặt, Chu Chỉ Nhược cũng không thể trở lại quán rượu lấy tiền. Chỉ đành phải cầm hết lượng tiền đồng không nhiều trên người, tìm một gánh hàng rong để tránh mưa, tiện tay mua một khối đậu hủ, hai khối bánh bột, ba lượng rượu đế.
Mua hết những thứ này, Chu Chỉ Nhược dẫn Triệu Mẫn hướng bờ sông đi tới. Trận mưa rất thức thời, càng rơi càng nhỏ lại, đợi đi tới bờ sông thì mây đen tản ra, sắc trời trong xanh. Sau cơn mưa gió lạnh phất một cái, hàng cây liễu bờ sông bị gió thổi lay động lắc lư như vạch ra cái màn che một chiếc thuyền ô bồng lưu lại vùng ven sông.
Triệu Mẫn thu hồi cây dù, vẩy bỏ hạt mưa còn vương lại, lắc lư đầu ngửa đầu nhìn trời, mây đen tan hết, ánh mặt trời chiếu xuống. Trời trong xanh.
Hai người vượt qua bến tàu, lại đi một hồi. Chu Chỉ Nhược rốt cuộc cũng bước lên một góc thuyền nhỏ ở nơi xa xôi nhất. Đây cũng là nàng nhà.
Mở ra một cánh cửa nhỏ đơn sơ, Chu Chỉ Nhược vẫy tay để cho Triệu Mẫn lên thuyền.
"Tỷ, đây là... Ngươi ở đây?"
"Ừ, lên đây đi."
Triệu Mẫn dè dặt bước lên đạp chân đung đưa thuyền nhỏ, khẩn trương đỡ thuyền dọc, khom người vào trong khoang thuyền, cẩn trọng nhìn chung quanh. Khoang thuyền rất nhỏ, bố trí cũng rất đơn giản, nhưng là sạch sẽ. Chỉnh tề thích thú. Sát giác mà để một cái giường nhỏ, miễn cưỡng đủ một người nằm ngang. Trước cửa sổ một cái bàn nhỏ, bên cạnh bàn ba cái tủ nhỏ, hai cái ghế, một cái ghế xếp. Đây cũng là tất cả tài sản trong thuyền. Một mực ngắm nhìn xung quanh, liền phát hiện còn treo một thanh trường kiếm ở đầu giường.
Triệu Mẫn lại nhìn. Chu Chỉ Nhược tự cố đẩy ra khoang sau, đến nơi lái thuyền lấy ra một cái lò lửa. Triệu Mẫn đuổi sát theo đi, đứng ở bên người yên lặng nhìn nàng dùng quạt lá quạt lửa. Đợi đến ngọn lửa đỏ thông đốt thấu, Triệu Mẫn mới mở miệng hỏi: "Chúng ta ăn cái gì? Đậu hủ sao?"
Chu Chỉ Nhược ngước mắt nhìn nàng, khóe miệng rốt cuộc có cười vết: "Nếu mời ngươi ăn cơm, làm sao có thể chỉ ăn đậu hủ." Vừa nói, nàng đứng dậy đi trên boong cầm lấy một cái chỉa cá. Nàng tiến lên trước một bước đứng ở mũi thuyền, giơ cây chỉa sát bên tai đưa mắt nhìn chốc lát, bỗng nhiên vận lực đầu cây. Cây chỉa đâm thẳng xuống nước, chớp mắt lại bị kéo lên khỏi mặt nước. Một con cá lớn bị đâm xuyên qua, ba ba vẫy đuôi.
Vì vậy gϊếŧ cá, đánh vảy, mổ bụng, cho hột tiêu cùng đậu hủ vào trong nồi. Chạng vạng sắp đến tối, sau cơn mưa gió thổi hàng liễu động không ngừng. Lò lửa cùng bát nhỏ nhẹ giọng nói nhỏ, chọc cho nước canh trong nồi ừng ực đô đô không ngừng cười. Náo nhiệt như vậy, nhưng ngược lại hai người kia không có chuyện làm. Chu Chỉ Nhược chẳng qua là nhìn ngọn lửa xuất thần. Triệu Mẫn thì không kềm chế được, mở miệng đánh vỡ cái không khí đang suy nghĩ yên lặng này.
"Năm ấy từ biệt... Ta cho là ngươi sẽ trở về Nga Mi." Nàng từng đoán qua Chu Chỉ Nhược sẽ lưu lạc giang hồ, nhưng vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ ở cái địa phương nhỏ này mà làm một ngư nữ bình thường.
Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, ngược lại không có yên lặng mà chống đỡ, nhẹ giọng nói: "Chuyện lúc trước đã vậy. Ta tình nguyện ở lại giang hồ làm một người tự do tự tại."
"Ngươi liền ở đây." Triệu Mẫn đưa mắt ngắm nhìn bốn phía. Nước sông, thuyền nhỏ, sao có thể tính là một cái nhà yên ổn. "Như vậy làm sao coi là một cái nhà chứ? Ngươi chịu không ít khổ đi..."
Chu Chỉ Nhược mở mắt ra, thần sắc dửng dưng lại cầm một tia ưu thương: "Ta vốn chính là ngư nữ, lúc còn rất nhỏ cuộc sống vốn ở trên thuyền. Bây giờ bất quá là trở về lúc ban đầu. Ta không cảm thấy khổ."
"Ngươi làm sao không hỏi một chút ta tại sao ở nơi này?" Nàng không cảm thấy khổ, nhưng Triệu Mẫn cảm thấy tự khổ. Ba năm qua hàng đêm ràng buộc, mỗi ngày trông đợi. Hôm nay cái người triều tư mộ tưởng sớm hôm nhung nhớ đang ở trước mắt, nhưng lại tỏ ra lãnh đạm không muốn hỏi một chút sao?
Chu Chỉ Nhược hai cánh tay tương điệp, tỉnh bơ siết chặc quả đấm, âm thầm chậm chậm tâm trạng, mở miệng vẫn là đạm mà vô vị: "Ta và ngươi cuối cùng cũng còn có duyên gặp một lần. Cần gì phải hỏi nhiều. Ăn xong bữa cơm này, chúng ta liền từ biệt, sau này cũng không cần gặp nhau."
"Tỷ, ngươi là đang trách ta sao?" Triệu Mẫn thấy nàng như vậy, không muốn quanh co thám thính, không bằng trực tiếp hỏi tâm ý. Chọc cho Chu Chỉ Nhược cười khổ một cái: "Ta trách cái gì đây a... Trách ngươi đoạt đi Trương Vô Kỵ sao? Ai, ngươi cuối cùng vẫn là..." Chu Chỉ Nhược than nhẹ, đưa tay muốn bưng lấy nồi canh.
"Trách ta muốn gả cho Trương Vô Kỵ, cho tới bây giờ chưa từng hiểu qua tâm ý của ngươi đối với ta!"
Tê! Chu Chỉ Nhược bừng tỉnh rút tay lại, đầu ngón tay đυ.ng phải thành nồi canh đang đốt nóng, trong nháy mắt ngón tay liền nóng đỏ. Triệu Mẫn muốn bắt lấy tay nàng nhìn một cái, lại bị nàng vẫy tay đẩy ra.
"Ngươi nói nhăng gì đó... Cá nấu xong."
Lần này lấy vải dày bao ở thành nồi, an an ổn ổn đem nồi canh bưng vào khoang thuyền, đặt ở trên bàn nhỏ. Chu Chỉ Nhược xoay người muốn đi cầm chén đũa, kinh ngạc thấy Triệu Mẫn liền dán vào phía sau mình, trực trách tâm chính mình không yên ổn, bị người gần như vậy cũng không cảm giác. Lần này đυ.ng vào trong ngực người ta, cổ tay cũng bị bắt lấy thật chặt
"Triệu Mẫn, ngươi..."
"Đau không? Đã bị nóng đỏ lên." Triệu Mẫn vén tóc lên tai, bưng tay cúi đầu, đem đầu ngón tay nóng đỏ của Chu Chỉ Nhược ngậm vào trong miệng.
"Triệu Mẫn! Ngươi làm gì!" Chu Chỉ Nhược cả kinh thất sắc, muốn kéo tay khỏi nàng, kéo một cái lại cũng kéo không động. Kéo lại lần nữa liền bị người ôm vào trong ngực.
"Tỷ, ta đã rời đi Trương Vô Kỵ." Triệu Mẫn đang khi nói chuyện đã rưng rưng, nhưng cố chấp không để cho nước mắt xông ra. Lệ rất nhiều còn có thể nhịn được, nhưng thanh âm nghẹn ngào thì muôn vàn khó che giấu.
"Mấy năm này, ta một mực tìm ngươi. Lúc trước ta không hiểu tâm ý ngươi, không hiểu tâm ý của chính mình, là ta thật có lỗi với ngươi! Chỉ Nhược... Ta muốn ở ngươi bên người, làm lại từ đầu!"
"Ngươi buông ra ta..." Chu Chỉ Nhược tâm hoảng ý loạn nhưng cuối cùng cũng tránh thoát, xoay người đưa lưng về phía Triệu Mẫn, không dám nhìn nàng: "Chớ nói nhảm! Ta... Ta không biết ngươi đang nói gì!"
"Ngươi biết! Ta cũng biết, ngươi ưu thương thấu lòng... Ngươi bây giờ, cái vị trí Chưởng môn nhân của Nga Mi cũng không cần, trách nhiệm chấn hưng Nga Mi cũng không cần, thân phận giáo chủ phu nhân của Minh giáo cũng không cần. Ngươi cái gì cũng không cần... Cũng không cần ta luôn sao!"
"Ngươi nói đúng!" Chu Chỉ Nhược nhắm mắt, lệ rơi đầy mặt: "Ta cái gì cũng không cần! Chu Chỉ Nhược vô năng... Không muốn làm Nga Mi chưởng môn, không thể kham nổi trách nhiệm nặng nề chấn hưng Nga Mi, giáo chủ phu nhân... A... Ngươi nói đúng, ta cái gì cũng không cần không muốn. Chỉ muốn làm một cái ngư nữ bình thường, ở nơi này sống yên tĩnh qua ngày." Nói xong những thứ này, nàng lần nữa âm thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta không cần ngươi... Ta cũng không phải trãi qua..."
"Ngươi muốn cuộc sống an tĩnh. Có thể a! Ta cũng sẽ không làm Quận chúa của triều đình..."
"Ngươi đã có thể cùng Trương Vô Kỵ tiêu dao thế ngoại. Tại sao còn muốn tới quấy rầy ta! Hay là nói... Ngươi tới cười nhạo ta? Làm nhục ta?" Chu Chỉ Nhược đưa tay áo gạt lệ, dùng cái tức giận lật đật tìm tới để ngăn chặn lại ủy khuất hoảng sợ cùng không nói ra trong lòng.
Ai ngờ Triệu Mẫn làm như không nghe, trong mắt nước mắt lui bước, ánh mắt lấp lánh: "Mặc dù ta không còn là Thiệu Mẫn quận chúa, nhưng ta vẫn là Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ quyết định chuyện gì cũng sẽ không lùi bước, sẽ không thay đổi."
"Chuyện đã như vậy, ngươi cần gì phải... A!" Chu Chỉ Nhược lời do chưa xong, hông liền bị người ôm chặc, đồng loạt bên té ở trên giường nhỏ. Hai cổ tay bị áp, bị người cư cao lâm hạ
(cư cao lâm hạ: trên cao nhìn xuống), nhưng cái Cửu âm chân kinh quần hùng tầng thứ năm kia, một chiêu cũng không ra được.
"Triệu Mẫn ngươi dám dùng sức mạnh!"
"Ta chính là muốn dùng sức mạnh."
"Ngươi dám! Ngươi... Ngô! Ngô..." Triệu Mẫn dùng môi răng quấn quít nhau để diễn tả mình thật dám làm chuyện như vậy. Chốc lát tách ra, còn có chỉ bạc tháp kiều, thay hai người câu thông tâm ý khó nói nên lời.
Chu Chỉ Nhược căm tức nhìn Triệu Mẫn, giận dữ không nói, nhưng cũng quên phản kháng. Triệu Mẫn nở một nụ cười xấu xa ở trên môi, ngắm Chu Chỉ Nhược một hồi, lại không nhịn được nghiêng người ôm chặt nàng: "Ngươi phơi nắng đen da... Năm đó ngươi rời đi, để cho ta cùng Trương Vô Kỵ không thể thành thân, bất đắc dĩ phu thê tương xứng. Ta mới hiểu được tâm ý của ngươi, cũng biết được tâm ý chính mình. Ta đã phí thời gian nhiều năm như vậy, lại không muốn lãng phí thời gian ở cùng ngươi cùng nhau dù trong chốc lát..."
Chu Chỉ Nhược nghe được những lời nói xuất phát từ đáy lòng, nước mắt như dập tắt lửa giận trong lòng, giàn giụa xâm nhập. Nàng nghiêng đầu chạm vào Triệu Mẫn gò má, tâm nghĩ cái này, nhưng lời lại nói cái khác.
"Canh cá muốn lạnh..."
Qua thời gian ban ngày liền đến thời gian ban đêm. Cửa sổ nhỏ mở ra, gió đêm hiu hiu thổi. Lò lửa đang đốt nóng, hâm nóng cả thuyền mùi cá. Bánh bột nướng nóng, đậu hủ non nớt, canh cá ngon miệng, hết thảy đều rất tốt đẹp. Triệu Mẫn bên trái một miếng thịt cá, bên phải một khối đậu hủ đều gấp vào bát cho Chu Chỉ Nhược. Tay không ngừng miệng cũng không nhàn rỗi.
"Giường quá nhỏ, phải mua tấm lớn một chút."
"Không có tiền."
"Ta có a. Vạc giường cũng quá cứng rắn, phải đi đóng tấm ván mới."
"Không có thời gian."
"Ta có a. Còn phải thêm một tủ sách, để sách."
"Không có hứng thú."
"Ta có a. Còn phải... thêm một cái người yêu."
Chu Chỉ Nhược tròng mắt bị hơi nóng trong nồi như mở ra, nghiêng đầu nhìn về phía dòng nước chậm rãi chảy, cười nói: "Không có ai."
Triệu Mẫn nhìn trong mắt của nàng ánh ra tinh lượng lấp lánh trên dòng sông cong như trăng non, si ngốc cười đưa tay sờ gò má nàng.
"Ta có a."
Cắm vào sách ký.