- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đồng Nhân
- [Mẫn Nhược] Có Thể Uống Một Ly Không
- Chương 22. Thiệu Mẫn Quận chúa
[Mẫn Nhược] Có Thể Uống Một Ly Không
Chương 22. Thiệu Mẫn Quận chúa
Thiệu Mẫn Quận chúa.
Bụi bậm lắng xuống. Chu Chỉ Nhược cực kỳ yếu ớt dưới ảo ảnh biến mắt.
Không có tuấn mã uy nghi, không có trường bào màu trắng văn đen, không có dòng dõi thiên hoàng quý tộc. Trên một con ngựa gầy ốm, người nọ một thân y phục thô sơ màu xám, vẻ mặt tiều tụy, khắp trán đều là mồ hôi, đặc biệt là đôi môi, không có chút huyết sắc nào, giống như do bệnh nặng trong người phát tác. Một cái duy nhất Chu Chỉ Nhược không nhìn lầm, chính là trên đai lưng nàng buộc chặt một thanh chủy thủ gia truyền. Thanh chủy thủ cứng rắn, càng hiện ra nàng thân hình gầy gò.
"Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ..." Thấy Triệu Mẫn suy yếu như vậy, tuy biết mấy năm nay trong người nàng mang trọng thương, tận mắt thấy là sự thật, Lăng Như Vân cũng giật mình không nhẹ. Năm đó thần thái của nàng sáng láng sinh cơ bừng bừng tựa như vẫn còn ở trước mắt. Lăng Như Vân như bị xúc động tâm tư, tay áo trống rỗng bắt đầu không kiềm được mà run lên. Nàng hít sâu một hơi, ức chế lại tâm tình, nghiêng đầu hung ác trợn mắt nhìn Chu Chỉ Nhược.
Bọn chân tay của Lăng Như Vân đã bao vây lại. Triệu Mẫn đi vào sân. Nàng hướng về phía đài cao đi đến mấy bước, đã bị bọn thuộc hạ ngăn lại, không thể làm gì khác hơn là đứng lại. Ngực còn chưa bình phục phập phồng vì phải chạy như bay một đường, ánh mắt trực tiếp hướng Chu Chỉ Nhược mà nhìn.
"Trời ạ, ngươi tiên nhân bản bản!" Triệu Mẫn dùng mấy câu chữ có hạn xuyên lời, cơ hồ đều là mắng chửi người. Lúc này thấy rõ bộ dáng gần chết của Chu Chỉ Nhược, quả thực không nhịn được bật thốt lên mà mắng.
"Cái gì?!" Cũng may Lăng Như Vân có nghe cũng không hiểu.
"Ta đã ở nơi này! Trước mau cầm máu cho nàng!"
Triệu Mẫn trợn mắt tức giận, cuối cùng mở miệng hạ giọng ra lệnh, đổi lại chọc đến khí tức của Lăng Như Vân bốc lên.
Người sắp chết, đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta sao! Lăng Như Vân đưa tay nắm mái tóc dài của Chu Chỉ Nhược, dùng sức kéo nàng ngẩng đầu, đảo mắt nhìn đến Triệu Mẫn, quát lên: "Quỳ xuống!"
Triệu Mẫn nhìn chằm chằm sắc mặt trắng như tuyết của Chu Chỉ Nhược, trong mắt cũng đỏ lên, cong gối quỳ xuống.
Bỗng dưng yên lặng. Gió hoang thổi tới, thoáng thổi nghiêng ngả một đường khói trắng thẳng tắp trong cái lư hương. Máu vẫn còn từng giọt từng giọt rơi xuống bình gốm. Lăng Như Vân không gấp, nhưng Triệu Mẫn không chờ được.
"Làm sao mới có thể cầm máu cho nàng, ngươi mau nói! Ngươi muốn ta làm gì!" Triệu Mẫn cả người căng thẳng, hết sức kiềm chế giọng điệu, vẫn là có chút nức nở không khắc chế nổi.
Lăng Như Vân khinh miệt ngẩng đầu, giọng căm hận nói: "Ta dựa vào cái gì lại đi cầm máu cho nàng?"
"Ngươi muốn gϊếŧ chúng ta dễ như trở bàn tay. Ngươi lại không có ra tay, chẳng qua muốn hành hạ nàng, ba lần bốn lượt muốn kích động ta. Gϊếŧ chúng ta là chuyện nhỏ, nhìn bộ dáng chúng ta thảm hại mới là mục đích. Nếu bây giờ ngươi để cho nàng chết, ta cũng lập tức tự vận, vậy ngươi còn có cái thú vị gì nữa?"
"Hừ..." Lăng Như Vân cười nhạt, giọng tùy ý: "Vậy thì dập đầu đi, ngươi dập đầu chảy máu ta sẽ để ngươi cầm máu cho nàng."
Tiếng kêu như đánh trống, bụi đất bốn phía còn không có trốn được bao lâu, lại ngã trở về với mặt đất.
"Dập đầu thật tốt, mau dập đầu giống như năm đó dập đầu trước hoàng đế Mông Cổ các ngươi cho ta! A, Thiệu mẫn Quận chúa..."
Hai tay Triệu Mẫn nắm chặt lấy đất cát, từng tiếng dập đầu vào Lăng Như Vân ngẩng cao dưới hàm. Mồ hôi trên trán rớt xuống làm ướt một mảnh đất, nhưng nền đất cát mềm mại, vẫn không có thấy vết máu. Triệu Mẫn nóng nảy, đang muốn đứng lên, nhưng cảm thấy một cổ lực mạnh ở sau ót, bị đạp té ngã cong người.
"Cẩu Mông Cổ, dập đầu cho Đại tiểu thư chúng ta cho thật tốt a!"
Lăng Như Vân nhìn thuộc hạ bắt nạt Triệu Mẫn như vậy, trong lòng đột nhiên khó chịu, ngay sau đó kinh ngạc chính mình lại có vẻ bất nhẫn. Nói cho cùng, nàng đối với Triệu Mẫn cũng không có sinh ra cái thù hận ăn thịt uống máu gì. Năm đó Triệu Mẫn cứu nàng coi như là ân tình, thật giống như một hơi thở mong manh le lói trong đầu, làm nàng giờ phút này rất không thoải mái.
Triệu Mẫn bị người nọ đạp, chịu đựng gò má va trên đất đau đớn, giãy giụa muốn đứng lên. Trên đài cao Chu Chỉ Nhược bị buộc nhìn hết thảy các thứ này, trên gương mặt ảm đạm đã sớm lệ rơi đầy mặt.
"Mẫn Mẫn... Gϊếŧ người... Bất quá đầu điểm đất... Tội gì... Tê!"
Âm thanh của Chu Chỉ Nhược yếu ớt đến cực điểm, như ngọn lửa cháy lan, làm cho cái không vui thoải mái trong lòng Lăng Như Vân cháy hết hầu như không còn, chỉ còn lại mối hận khắc cốt ghi tâm. Nàng buông tay ra khỏi mấy sợi tóc, rút ra thanh kiếm ngắn dự trữ bên hông, một đường thẳng tắp ghim vào vai trái của Chu Chỉ Nhược. Lại rút thanh kiếm ra, máu chảy như nước, nhanh chóng nhuộm đỏ nửa người lẫn ống tay áo.
"Nhanh lên một chút!" Lăng Như Vân khom người nhặt lên bình gốm chứa máu, hướng Triệu Mẫn ném tới, đập bể trước người nàng.
Triệu Mẫn nhìn máu tươi đầy trên đất, tiếng tê gầm nhẹ một cái, gắng sức thoát khỏi cái đạp trên vai của người nọ, lại từ phía vũng máu tươi có một khối đá to có đầu nhọn, như nhặt được bảo vật, bận bịu nhào qua chộp tới. Đáy lòng tràn đầy kỳ vọng điều chỉnh đầu nhọn nhắm ngay trán cố sức dập đầu. Một cái nện xuống, rồi lại tới một cái khác, đợi đến cái dập đầu thứ ba, lúc ngẩng đầu lên rốt cuộc cũng có một dòng nước ấm áp theo sống mũi chảy xuống, tụ lại ở trên môi.
"Cầu Lăng đại tiểu thư, để cho ta cầm máu cho nàng!"
Lăng Như Vân thấy nàng thật dập đầu ra máu, nhếch mép đứng qua một bên. Chân Triệu Mẫn tê dại, bước chân lảo đảo, liền lăn một vòng lên đài cao, nhào vào bên người Chu Chỉ Nhược. Nàng tháo ra ống đồng, xé một mảnh vải trên y phục của chính mình, cột chặt miệng vết thương trên cánh tay đang chảy máu của Chu Chỉ Nhược. Vết thương không nhỏ, lại không thể khép lại được, nhất thời máu vẫn không ngừng được, Triệu Mẫn liền đưa tay phải ngăn chặn cánh tay Chu Chỉ Nhược, uốn người quỳ đến trước người nàng, nâng lên tay áo lau đi vết đất cát với máu trên gương mặt chính mình lại dùng tay trái vuốt ve gò má nàng, trán dựa vào trên trán của nàng ôn nhu nói: "Chỉ Nhược... Ta tới trễ."
Chu Chỉ Nhược trước thấy Triệu Mẫn đến một mình, trong bụng sáng tỏ, hôm nay là hẳn là sẽ chết. Không cần dính líu Nga Mi, cùng Triệu Mẫn chết chung, nàng không hề sợ hãi, chỉ cảm thấy trong lòng thản nhiên thực tế, liền hết sức kéo động thần giác, phát ra từ nội tâm cười nói: "Lang cá... Tới trễ như vậy mà..."
Triệu Mẫn nhẹ sờ cánh tay nàng, biết vết thương ra máu đã ngừng lại, liền thu hồi tay phải ở sau lưng Chu Chỉ Nhược, xoay người bưng cái lư hương giơ đến trước mặt Chu Chỉ Nhược: "Cũng không có rất trễ, ngươi nhìn nén hương còn không có cháy hết đây."
"Ha..." Hiện tại Chu Chỉ Nhược không có khí lực, khép ánh mắt lại.
Triệu Mẫn bỏ xuống lư hương, ôm chặt nàng nước mắt trào như rót nước: "Chỉ Nhược, thật xin lỗi... Vô luận sinh tử, ngươi trách ta không?"
"Gϊếŧ chết... Khi ngủ... Là ta không tốt... Ta không nên... Đánh mạt chược... Trúng bẫy của nàng... Tổn thương ngươi..."
"Không nói cái này... Chỉ Nhược, ta mang theo pháo bông cho ngươi, nhất định đáp ứng cho ngươi xem pháo bông."
"Các ngươi xong chưa!" Lăng Như Vân nghe các nàng nói mấy câu buồn nôn, kiên nhẫn mất hết, bước gần hai người tựa như muốn động thủ. Bên chân nàng lư hương khói xanh vẫn lạnh nhạt như cũ, lượn lờ buột vòng quanh nàng phiền não không chịu nổi hiên lên trên gương mặt. Lăng Như Vân không biết chính mình như thế nào, rõ ràng nàng hận hai người họ đến nỗi mấy năm nay không có một ngày bình yên, suy nghĩ không biết phải làm sao để hành hạ hai người trước mắt nàng cho tốt. Nàng chỉ có thể cảm nhận được trong l*иg ngực sôi trào dâng lên, muốn cho các nàng chết không được tử tế.
Triệu Mẫn nhanh chóng quỳ bằng hai đầu gối, lại một lần nữa dập đầu trước người Lăng Như Vân: "Lăng đại tiểu thư, ngươi cục trải ngàn dặm, tâm tư kín đáo. Chúng ta thua triệt triệt để để, không lời để nói. Trước khi chết ta chỉ có một chuyện muốn nhờ. Ta đáp ứng Chỉ Nhược làm pháo bông cho nàng xem. Cầu ngươi để cho ta đốt một cái pháo bông."
"Pháo bông?" Lăng Như Vân không cảm thấy bất ngờ, hí mắt hỏi: "Nơi nào?"
"Ở nơi này..." Triệu Mẫn từ trong lòng ngực móc ra một cái pháo bông bằng ống tre nhỏ, cầm ở trên tay cho Lăng Như Vân nhìn: "Ta tự mình làm. Những ngày qua, ta đều ở đây làm cái này..."
Lăng Như Vân nắm lên pháo bông tùy ý lật xem. Bên ngoài thôn có tai mắt của nàng, biết Triệu Mẫn không có nói láo. Triệu Mẫn không có cầu ngoại viện cũng, xin nghỉ vì bệnh không ở trong phòng nhỏ thì chính ở trong sân chơi đùa, còn nhờ tiểu đệ tử Đường gia thôn mua đá tiêu mua lưu huỳnh, đây đều là những nguyên liệu làm pháo bông tre. Không có ngoại viện, không cách nào có khả năng trốn thoát, Lăng Như Vân dự liệu bất quá Triệu Mẫn đây là chịu chết. Nàng tuy mất một cánh tay, nội lực võ công đều ở đây, Chu Chỉ Nhược thì như phế vật, Triệu Mẫn thì lại bệnh nặng trong người, mặc nàng ức hϊếp. Triệu Mẫn vô luận nói yêu cầu gì, nàng cũng không có chút nào kiêng kỵ. Điều duy nhất cần phải cân nhắc, là chính mình có nguyện ý hay không thôi.
Thấy nàng không lên tiếng, Triệu Mẫn lổm ngổm bò đến bên chân nàng, trên vai run rẩy tựa như đang thút thít. Lăng Như Vân phiền não đem pháo bông tre ném xuống dưới đài, một cước đá văng Triệu Mẫn ra nói: "Như vậy đốt một cái, năm đó ngươi cứu ta, ân tình liền xóa bỏ! Giữa chúng ta, có thù báo thù."
Triệu Mẫn ngẩng đầu rưng rưng cười nói: "Có thù báo thù, chết cũng không hận." Nói xong, nàng chạy xuống đài, nhặt lên pháo bông tre phóng xa mấy bước. Lăng Như Vân vẫy tay, bọn thủ hạ xúm lại vây quanh gần Triệu Mẫn, để tránh cái này vị yêu nữ Mông Cổ dùng cái thủ đoạn hoa chiêu gì đó. Lăng Như Vân nàng tuy nói không chút nào kiêng kỵ, nhưng cũng đứng ở bên người Chu Chỉ Nhược chú ý vẹn toàn.
Triệu Mẫn đối với những người này làm như không thấy, thẳng từ trong lòng ngực móc ra cái hỏa chiết tử (hột quẹt đó), đốt dây dẫn. Một tiếng vang lớn sau đó kim tuyến nổ tung, đại khái tay nghề của Triệu Mẫn còn chưa đủ, hoa văn kim tuyến ở trên không trung cũng không lưu lại nhiều, giống như mưa vàng rơi lã chã rơi xuống đất. Đánh vào Triệu Mẫn đầu vai phát ra, như dục hỏa sống lại, kí©h thí©ɧ làm một mảnh khói lửa tràn ngập.
Đợi gió nổi lên khói cũng tiêu tán, mọi người đều vẫy tay quạt tản ra cái vị khói trước mắt, nhưng chẳng biết lúc nào vị Quận chúa Mông Cổ kia còn dập đầu cầu xin tha thứ giờ đã rút đao cầm trên tay, đằng đằng sát khí.
"Ngươi cái cô nương bại gia này. Đã nói ngươi bao nhiêu lần đánh bạc sẽ hại thân ngươi lại không nghe a. Pháo bông xem xong chưa? Đẹp mắt chứ? Xem xong chuẩn bị cùng lão tử về nhà."
Lời nói vừa rơi, Triệu Mẫn đem vạt áo đá lên, túm lại nhét vào trong đai lưng, dưới chân phát lực, nghiêng về phía người trước mặt, hướng trên đài nhào tới.
Xả thân kiếm pháp nàng cũng đã tập luyện thuần thục. Trong đó lại có nghĩa sâu xa, bất quá xả thân quên chết, hợp lại một đường với sinh cơ. Lăng Như Vân chỉ cảm thấy sát ý phía đối diện xoắn tới, đảo mắt Triệu Mẫn đã nhảy lên dọc theo trên đài. Trong lòng nàng mặc dù không hoảng hốt, thậm chí thấy Triệu Mẫn ra chiêu không ngừng được dâng lên cảm giác khinh bỉ. Cố gắng giãy giụa, cũng chỉ càng chết trong tuyệt vọng. Theo bản năng của người tập võ nàng nhẹ nhàng xuất chưởng, hướng bắp chân của Triệu Mẫn mà đánh tới.
Triệu Mẫn nhìn Lăng Như Vân xuất chưởng, không có đón đỡ. Nàng đưa tay chống đỡ cột Chu Chỉ Nhược vào lưng ghế, vặn eo xoay người, lưu loát lui ra sau lưng Chu Chỉ Nhược.
"Chỉ Nhược, đi ngươi trước!"
Dụng hết toàn lực vào chân, đạp lên ghế dựa, làm cho Chu Chỉ Nhược cả người và ghế văng ra khỏi đài cao, xa xa té trên đất cát, ngậm vào trong miệng một họng đất cát. Cái ghế bể một nửa, cái người gần chết kia cũng té ngã tĩnh thần lại một chút, phát ra từ trong phế phủ nói: "Triệu Mẫn.... Ngươi cái đồ..."
Chời đất, con người ta không chết bị mẽ đá vầy mới chết ^^
Triệu Mẫn đá ra một cước dài, thuận thế nghiêng về phía sau tránh thoát một chưởng của Lăng Như Vân, cầm đao vung lên, trốn dưới đài cao, bọn thuộc hạ của Lăng Như Vân cũng phục hồi tinh thần lại trước chạy như bay đến bên người Chu Chỉ Nhược.
Gió lớn hoàn toàn thổi tan sương mù khói thuốc dày đặc, phía trước bốn phía sát khí hợp lại vây vòng tiến về trung tâm hai nàng. Triệu Mẫn ngồi xổm người xuống, cắt đứt dây thừng trên người Chu Chỉ Nhược, rút ra đoạn gỗ, đem nàng kéo vào trong ngực ở đặt trên trán một nụ hôn thật sâu vừa. Còn chưa kịp đem Chu Chỉ Nhược buông xuống, nàng liền chuyển tay lượn quanh, đem cái người đang cầm trường kiếm đâm tới gạt bỏ qua một bên, nửa người che chở Chu Chỉ Nhược sau đó động thân xoay người đứng vững, ghim thẳng mũi thanh đao vào cổ họng người trước mắt.
Máu phun ra, nhuộm đỏ nửa bên ống tay áo của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn đá văng ra thi thể, nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, nắm lấy tay áo lau đi vết máu bắn tung tóe trên gương mặt của Chu Chỉ Nhược, sau đó đem nàng buông xuống, dang chân rộng bằng vai, bày thành một đoàn.
"Đừng để đạp phải ngươi, co người lại một chút."
"Ngươi muốn... muốn làm gì?"
"Gϊếŧ người."
Triệu Mẫn đưa lưng về phía Chu Chỉ Nhược, ánh mắt đoạn tuyệt kéo ra thanh chủy thủ gia truyền lóe sáng một mảng. Chu Chỉ Nhược nằm trên đất, không nhìn thấy ánh nhãn thần của Triệu Mẫn. Bất quá nàng biết chính mình không cần nhìn, chẳng qua là ra dáng cười một tiếng. Triệu Mẫn nói mang nàng về nhà, thì nhất định sẽ mang nàng về nhà.
Chu Chỉ Nhược khép lại ánh mắt.
Lăng Như Vân trợn to hai mắt.
Nàng nhìn chăm chú vào dưới đài cao chém chém gϊếŧ gϊếŧ, kinh mà không hãi. Thi thể, đây là dự liệu trong nàng. Nhưng thi thể không phải của Triệu Mẫn, nàng có chút kinh ngạc. Triệu Mẫn nội lực hoàn toàn biến mất, võ công tầm thường, lại trọng thương trong người, đây đều là những điều nàng biết. Trước mắt Triệu Mẫn mặc dù vẫn yếu ớt, nhưng ra chiêu đều là tuyệt diệu nhắm phía trước mà tấn công tới! Lăng Như Vân không nghĩ ra câu trả lời, mắt lạnh nhìn ánh đao dưới chân lần lượt thay nhau rớt xuống, máu tươi tung tóe, lại có mỉm cười tái nhợt dần dần leo lên khuôn mặt tuấn tú.
Công phu thuộc hạ của nàng nàng liền hiểu rõ ràng nhất. Triệu Mẫn không có nội lực, coi như công phu nàng ta đột nhiên tăng mạnh, cũng không đến nổi lấy một địch mười, có thể gϊếŧ được người thay nhau ngã xuống. Trừ phi, bọn họ trúng độc. Nhìn bọn thuộc hạ thần sắc kinh ngạc kinh hoảng, Lăng Như Vân đã biết mình đoán trúng... Pháo bông, khói mù... Pháo bông vị nồng nặc có thể che giấu mùi lại, khói mù làm tê dại giác quan. Nghĩ đến nhất định Triệu Mẫn ở Đường gia thôn lấy được cái loại độc dược gì đó để cho người ta gân chua cốt mềm nội lực suy giảm, hòa lẫn vào trong lửa khói.
Quả nhiên nàng sẽ không chịu chết dễ dàng... Lăng Như Vân nhìn chằm chằm về hướng Triệu Mẫn đang liều chết kia, đối với tiếng kêu thê lương của đám thuộc hạ làm như không nghe thấy: Liều mạng thì có ý nghĩa gì? Không có nội lực, vô luận có nhiều chiêu thức tuyệt diệu tới đâu, ở dưới Hỏa liệt chưởng vẫn không có con đường sống. Cho dù là vậy, Thiệu mẫn Quận chúa nào có thể nào đứng yên chịu chết. Cũng tốt cũng tốt, một màn kịch hay này, nếu kết thúc qua loa cũng không còn thú vị... Huống chi, cuối cùng cũng sắp diễn xong.
Sát ý như đèn tàn, một ngọn đèn rồi lại ngọn đèn lần lượt tắt đi. Cho đến khi ngọn đèn cuối cùng cũng ngã xuống, Triệu Mẫn khom người cong đầu gối, tận lực thở dốc. Mồ hôi hòa cùng máu, chảy xuống trán, lướt qua hốc mắt, rồi trượt xuống càm, từng giọt thấm trên áo. Nàng bị trúng năm kiếm, y bào xám trắng sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu. Nàng khó khăn lắm mới điều phối hơi thở gấp gáp dần ổn định, đứng nghiêm, tiếp đó đối với Lăng Như Vân xán lạn tự nhiên cười một tiếng: "Lăng đại nhân, bây giờ rốt cuộc cũng thanh tĩnh. Chúng ta, có thể có thù báo thù."
Lăng Như Vân như cũ đứng ở trên cao nhìn xuống, cười nói: "Chân thành nên vì ngươi mà uống một ly. Chẳng qua là... Từ khi trúng Hỏa liệt chưởng của ta tới nay, nổi đau xé tim xé phổi như vậy ngươi chịu khổ bao nhiêu lần... Chết cũng là sự giải thoát a. Ngươi miễn cưỡng đến bước này, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
Triệu Mẫn giơ tay lên lau mồ hôi và máu trên mặt, cúi đầu nhìn một chút cái người bình yên nhắm mắt mỉm cười khó hiểu Chu Chỉ Nhược kia, thiêu mi nhìn về phía Lăng Như Vân, khí thái càn rỡ cao ngạo đột nhiên lộ ra một nụ cười: "Bản Quận chúa chỉ thích như vậy. Ta càng thích miễn cưỡng. Không muốn ta sống ta càng muốn sống, không muốn cứu ta càng muốn cứu. Muốn gϊếŧ chúng ta, hết lần này đến lần khác phải để cho ngươi không gϊếŧ được."
"Ta biết trong lửa khói có độc dược, những thuộc hạ này của ta, đều bị trúng độc. Nhưng ta không có ngửi được, một chút cũng không có ngửi, ngươi phải thế nào ngăn cản Hỏa liệt chưởng của ta? Ngươi cũng quá coi thường ta đi!"
"Sao dám coi thường Lăng đại nhân a. Ta biết ngươi sẽ không trúng độc trong lửa khói."
Nàng không nhanh không chậm, ngược lại Lăng Như Vân bị tức cứng họng: "Ngươi... Vậy ngươi liều mạng như vậy có ích lợi gì? ! Thật tốt, ta sẽ để cho ngươi thấy, Chu Chỉ Nhược chết như thế nào!"
"Ngươi thử một chút a!" Triệu Mẫn bỗng nhiên trợn mắt, chân đạp đất tay cầm đao phi thân hướng Lăng Như Vân mà đâm tới. Lăng Như Vân thấy nàng như sói vồ hổ xông tới, uốn người đứng nghiêm, xuất chưởng ngăn cản. Lần này cũng không thờ ơ giống trước đó, mà là dùng toàn lực, nhất định phải đánh bay Triệu Mẫn.
Tê!
Lại có máu, đỏ tươi một đường. Một ngày này Lăng Như Vân thấy quá nhiều máu, có thể cũng không có làm cho nàng kinh ngạc như lần này. Khe hở nhỏ trong lòng bàn tay rỉ ra giọt máu động lại rất nhiều làm hốc mắt nàng hoảng hốt mê muội.
Cái Hỏa liệt khí mang thù hận chất đống trong l*иg ngực kia... Ở đâu?
Lăng Như Vân không thể tin, lần nữa vận công, vẫn như cũ oán hận như u cốc, nội lực vô ảnh vô tung. Nàng trừng hướng Triệu Mẫn, ủy khuất vừa giận vừa hận: "Thập hương nhuyễn cân tán? ! Là lúc nào... Làm sao có thể? Ngươi không thể có được!"
"Ta không có. Nhưng ta có cách điều chế, tự nhiên có thể làm được."
"Dược liệu Thập hương nhuyễn cân tán không phải ai cũng lấy được! Hơn nữa... Hơn nữa... Chỉ có vài ngày như vậy, làm sao có thể... Làm ra được!"
Lại một cơn gió nổi lên, thổi qua mái tóc dài mềm đẫm ướt máu của Triệu Mẫn. Triệu Mẫn bóp ngón tay, khinh miệt nhìn về phía Lăng Như Vân: "Lăng đại nhân, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Giang hồ rộng lớn, tự có cao nhân, cái gì cũng có thể xảy ra. Ngươi làm sao còn không biết điểm này chứ ? Hôm đó, ngươi phái người đưa cái hộp cho ta..."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đồng Nhân
- [Mẫn Nhược] Có Thể Uống Một Ly Không
- Chương 22. Thiệu Mẫn Quận chúa